Page 245 - index
P. 245
đã hơn năm. Sau những lần vào ra hang hùm, tôi Thế là chúng tôi được an toàn. Bóng tối đổ xuống
thấy nó đã biết… sợ. rừng già rất nhanh. Đêm mù. Khí ẩm hơi sương.
Từ lúc đổ quân cho đến chiều, chúng tôi luồn Thỉnh thoảng, có những trận gió cuốn qua, rào rào
lách trong khu rừng rậm. Phát hiện nhiều dấu vết trên đọt cây. Tiếng hú của cú mèo, như tiếng ma
di chuyển của địch qua cây cỏ bị rạp. Phần lớn rạp kêu. Tiếng “cốc cốc” của con chim gì không biết,
xuôi về hướng đồn điền. Chiều gần chạng vạng, như tiếng gõ nhịp song lang. Chúng tôi nằm im,
chúng tôi dừng lại bên ven rừng, giáp ranh đồn nhưng không thằng nào ngủ được. Nghĩ đến mai
điền. Dự định “lót ổ” qua đêm. Tôi mở máy siêu đây, lần theo dấu địch vào đồn điền cao su, ai cũng
tần số, báo về trung tâm hành quân những gì đã ớn xương sống. Địch đông như kiến cỏ. Chúng tôi
nhìn thấy, và ước đoán tình hình địch đang dồn chỉ bảy thằng. Nếu bị lộ tung tích, biết chạy đàng
thêm quân về Choup. nào?
Có tiếng của Đại Bàng Già: Thằng Năng, nằm kế bên tôi, thì thầm:
- Dấu vết mới hay cũ? - Xong chuyến này, thế nào trung úy cũng ráng
Tôi trả lời: tìm cách cho tôi về thăm vợ vài ngày?
- Có mới, có cũ. Thì ra, thằng Năng không ngủ vì nhớ vợ.
Lệnh Đại Bàng Già: “Ngày mưa phùn. Chồn Chẳng phải như chúng tôi, không ngủ vì lo một
Đầu Bạc lần theo dấu mới. Hết.” ngày mai.
Trong đặc lệnh truyền tin, “ngày mưa phùn” là Tôi nói nhỏ:
ngày mai. Ám danh của trưởng toán 3 Viễn Thám - Lúc này, cầm giấy phép về phố, Quân Cảnh
là Chồn Đầu Bạc. Chẳng biết tại sao, khi làm đặc cũng nắm đầu. Tao sẽ năn nỉ, xin Đại Bàng Già
lệnh truyền tin, người ta lại lấy tên của con thú đặt cấp sự vụ lệnh cho mày đi công tác. Lợi dụng
cho tôi? Đã là chồn, thì có chồn hôi, chồn mướp, chuyén đi này, mày ghé về thăm vợ.
chồn đèn. Làm gì có chồn đầu bạc? - Trung úy hứa thì giữ lời nhe.
Có lần, đang ngồi chơi trước Bộ Chỉ Huy, - Tao giữ lời. Còn cấp trên chịu cho hay không,
trông thấy vị sĩ quan truyền tin đi qua, tôi gọi: là chuyện khác.
- Ê! Thuận Phong Nhĩ. Sao đặt tôi là Chồn Đầu - Tôi nghĩ, trung úy nói là ổng thông cảm liền.
Bạc? Tôi nằm xích lại gần Năng hơn:
Hắn cười: - Tao hỏi thiệt. Đêm động phòng, vợ mày còn
- Chồn già. nguyên không?
- Trai ba mươi tuổi còn son. Gái ba mươi tuổi - Làm sao biết còn hay không?
đã toan về già. Tôi ba mươi, sao gọi rằng già? - Rách màng trinh, chảy máu.
- Già mưu mô, như con chồn của La Fontaine - Tối quá. Không nhìn thấy!
dụ con gà trống gáy. Còn bạn, sao gọi tôi là Thuận - Có tỏ vẻ đau đớn không?
Phong Nhĩ? - Không biết. Chỉ nằm im như khúc gỗ. Có thể
- Trong Tây Du Ký, Thuận Phong Nhĩ là thằng đau, nhưng mắc cở nên cắn răng chịu đựng.
truyền tin của Ngọc Hoàng, có cái lỗ tai nghe xa - Có “bót” không?”
ngoài ngàn dặm. - Bình thường.
Hắn gục gật cái đầu: Tôi vặn:
- À, ra thế. - Bình thường là sao?
Rồi bỏ đi. Cái tướng phục phịch như con gấu Năng lí nhí:
đực, nhưng vô cùng chung thủy. Không bao giờ - Hỏi khó nói quá.
hắn chơi đĩ. Hắn sợ mắc tiêm la, rồi sang mầm - Mày như con bò rừng. Chỉ biết hùng hục,
bệnh cho vợ. Nhiều thằng lén rỉ tai, hắn bị vợ khoá chẳng nhận xét gì cả.
cu, không cho chơi bậy. Năng nói, nghe rất tội nghiệp như tự nói với
Tôi chọn chỗ ngủ có nhiều gai góc, và lùm bụi chính mình: “Người ta thương mình. Chịu làm vợ
che khuất. Ban đêm, nếu địch di chuyển qua đây, mình, đủ rồi. Mất hay còn trinh, không quan
cũng phải né tránh những nơi vướng mắc khó đi. trọng. Miễn sau này, đừng bậy bạ với thằng nào.
245
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX