Page 249 - index
P. 249
MỘT ÐỜI LẬN ÐẬN CHIẾN TRANH
Chúng ta, ngay cả con cháu chúng ta sinh ra và chạy về giữa lằn đạn và toán lính Pháp đi
lớn lên vào thời nhiễu nhương Pháp cai trị ác “patrouille”. Thấy điệu bộ má tôi, mấy người lính
nghiệt; Việt Cộng gây tang thương đã phải sống Lê Dương Légionnaire nực cười, dễ dãi cho má
trong hai hàng nước mắt một đời người bi lụy. Tôi tôi về bồng tôi chạy. Tôi đã sống với Việt Minh,
được kể cho biết mình phải chạy giặc Pháp, Việt Việt Cộng trong trường hợp như vậy, má tôi chắc
Minh từ khi mới một tuổi mấy tháng, và sau đó chắn đã bị họ bắn nát thây rồi vì cho là “gián
mình biết mình theo cha mẹ tản cư nay chỗ nầy, điệp”. Cũng phải công nhận, Tây vẫn còn nhân
mai chỗ kia đâu cũng vùng lửa đạn. Biết nghe tính hơn Cộng Sản Việt Nam nhiều, nhiều lắm. Từ
tiếng súng bắn nhau, thấy người giết người dã man tản cư Xóm Lụa về, gia đình tôi trở lại căn nhà cũ
từng ngày, tôi biết tôi cái chết không khó chút nào nằm bên nay đường với nhà hang Manchaud của
và sự đói khổ thì không bút mực nào tả cho cùng một người Pháp cụt tay không biết tên. Khu nhà
trên đất nước tôi từng ngày. Pháp xâm lăng Việt hàng Manchaud nầy, về sau được ông Lưu Bá
Nam cho nước Pháp đã đành. Người Việt Nam với Châm là Tỉnh trưởng làm ra vườn bông Cộng Hòa.
nhau chỉ cái học thuyết ngoại lai, không tưởng Nhà tôi lúc đó nằm ngay đằng sau tiệm vàng
cộng sản mà tàn sát nhau hơn hận thù máu xương Thành Kim của chú Sáu Kim từ Ba Hòn về sau
truyền kiếp? Tháng năm bềnh bồng theo vận nước năm 1954 mua lại của chú Quảng Ích. Chú Quảng
nổi trôi, tôi phiêu dạt từ nơi sanh quán Hương Ích sau đó vào Sài Gòn mở tiệm điện Thái Sanh
Thủy, Thừa Thiên từ chưa tới một tuổi đã phải vô trên đường Cộng Hòa.
Phan Thiết, vào Sài Gòn, ra Quảng Ngãi, Ðà Nẳng
về Nha Trang, lên Quảng Ðức… Ðất nước, chiến
tranh chấm dứt, người thắng cuộc Việt Cộng gọi
là “giải phóng” tưởng đời an cư lạc nghiệp. Ai ngờ
vỡ vụn tan tành mọi hang cùng ngõ cụt đất nước,
chết chóc, điêu tàn, lầm than, khốn cùng! Tôi bị
bắt làm tù gọi là “học tập cải tạo” từ Biên Hòa ra
Yên Bái, lên Hoàng Liên Sơn, qua Lào Cai về
Vĩnh Phú, vào Thanh Hóa về Hàm Tân của Thuận
Hải mới lập. Thuận Hải lúc bấy giờ Việt Cộng làm
ra vật đổi sao dời gộp lại cả ba tỉnh của nước Việt
Nam Cộng Hòa là Bình Tuy, Bình Thuận và Ninh
Thuận. Bình Thuận có thị xã Phan Thiết của tôi,
tôi sống từ tuổi sắp “thôi nôi” năm 1942 đến hồi
qua Mỹ năm 1992. Không nhớ năm nào vì còn quá nhỏ, nhưng tôi
Một ngày và nhiều ngày rất xa xưa hồi nào đó, nhớ rất rõ chuyện những chiếc máy bay bay từ
tôi được nghe ba má tôi kể cho nghe chuyện của ngoài biển hướng vào Sài Gòn trên mấy căn nhà
tôi lúc bấy giờ chừng hơn một tuổi. Một lần ở sau nầy là các tiệm bán xe đạp Lê Chánh Ngữ, Tân
Xóm Lụa thuộc Phú Long, cách thị xã Phan Thiết Lập, đại lý nước mắm Vĩnh Hương, nhà hàng
chừng bảy cây số, nằm về phía Bắc, cả nhà dắt dìu Khánh Long. Ba má tôi cũng như bà con chung
nhau chạy trốn Tây đi patrouille, tôi bị bỏ lại một quanh bảo “máy bay Ðồng Minh thả bom”. Chúng
mình khóc gần chết trên một cái đòn bào thợ mộc, tôi, mấy đứa nhỏ được người lớn la ơi ớí tìm về
vắng tanh người. Chừng hơn hai tiếng đồng sau nhốt trong nhà, sợ trúng bom. Mới mấy tháng
đã xa nhiều cây số, kiểm điểm lại mấy thằng con, trước là lính Pháp say sưa la hét thì bây giờ là lính
mới biết tôi không được mang theo, má tôi hớt hải Nhật mập, lùn xí xô xí xào dạo phố. Chẳng bao
lâu, đến sau nầy nghe kể lại, tôi còn nhớ lờ mờ
249
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX