Page 254 - index
P. 254
khuya, tàu rời bến. Khoảng 3 giờ đêm, nhiều lần chúng chở chúng tôi trong những chếc GMC,
nghe tiếng la thất thanh “cứu tôi, cứu tôi”, nghe Molotova bịt bùng đến trại giam Tân Hiệp Biên
nói từ một người xách cái Samsonite. Có người vô Hòa. Ở đây, một chiều tối nửa tháng sau, mấy tay
cớ xúi dại “có chất nổ, quăng nó xuống biển”. Và, sai Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam “lùa” chúng
ông ta đã bị quăng xuống biển thiệt. Một oan hồn tôi băng đường làng qua trại An Dưỡng Biên Hòa.
tức tưởi chết đi cho những người hồ đồ còn sống. Nơi đây gặp lại bạn bè đông lắm, ngày nào còn
Chừng 3 giờ chiều ngày 5 tháng 4 năm 1975 về “Bán kiên cung kiếm bằng thiên túng. Nhất trạo
tới Cát Lái, đến nhà bà già vợ ở Tân Ðịnh khoảng giang sơn tận địa duy”, bây giờ nhìn nhau cười
6 giờ chiều cùng ngày. Tôi mừng biết chừng nào trừ, ngâm câu thơ Thế Lữ “Than ôi! Thời oanh
gặp lại ba đứa con, đứa lớn nhất mới bốn tuổi. Vợ kiệt nay còn đâu”. Thời gian không lâu, ai ai cũng
tôi, đã ra Vũng Tàu tìm tôi từ sáng sớm chưa về. thấm thía lời nói xưa“Nhất nhật tại tù, thiên thu
Sau khi trình diện, tôi được Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát tại ngoại” vi đắng đời lao lý. Như chừng 29 hay
Quốc Gia đưa về Quận Nhất và được ông Trưởng 30 tháng 8 năm 1975, một tiếng nổ lựu đạn sát
F. Ðặc Biệt Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Quận “láng 27” của tôi làm chết anh nhạc sĩ Minh Kỳ
Nhất cho tăng cường toán an ninh phường Trần tức Vĩnh Mỹ và người bạn cùng quê Phan Thiết
Quang Khải với ông Thiệt, trưởng F. Ðặc Biệt Bộ của tôi tên Ung Văn Giàu bị thương chưn thành
Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Thị Xã Cam Ranh phế nhân. Tôi tính ra đời mình đã biết bao nhiêu
cũng chạy “di tản” vào đây như tôi. Hằng ngày lần “thập tử nhất sinh”. Một lần má tôi tự đẻ tôi ra
thấy cảnh bà con sắp hàng, nhốn nháo trước tòa ngoài vườn sau nhà ở Phú Bài, quận Hương Thủy,
Ðại Sứ Hoa Kỳ để tìm đường chạy khỏi Việt Nam, tỉnh Thừa Thiên cắt rún bằng miếng mẻ chai cũ
tôi nghĩ “đâu đến nỗi nào phải làm như vậy”. Rồi trong gốc chuối và băng rún bằng tấm vải rách
mới thấy họ làm như vậy là đúng, vì mấy ngày không được sạch sẻ chút nào tưởng chết như
sau, ngày 30 tháng 4 năm 1975, Tổng thống mới không. Một lần ở Phan Thiết năm tôi lên 5 tuổi bị
thay thế Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Tổng bệnh sởi, sáu, bảy đứa nhỏ quanh xóm cũng bị
Thống Trần Văn Hương là Ðại Tướng Dương Văn bệnh sởi chết hết trơn, mình tôi còn sống. Một lần
Minh đã tuyên bố đầu hàng Việt Cộng. Ở đâu tôi chạy giặc Tây bị bỏ lại ở Xóm Lụa, quận Hàm
không biết, chứ ở vùng trời Ða Kao, Tân Ðịnh lúc Thuận, tỉnh Bình Thuận, Tây để má tôi về bồng
bấy giờ đang âm u, có những hạt mưa lất phất rơi, tôi chạy đi không bắn. Một lần đi ghe từ Chợ Lớn
rơi như những giọt nước mắt đau buồn của người về Phan Thiết nhờ tàu hải quân cứu thoát, không
miền Nam Việt Nam khóc cho vận nước suy vi, thì chết chìm đời nào ngoài khơi Vũng Tàu. Một
tan vỡ! lần thoát chết vì phục kích của Việt Cộng ở xã
Ðạo Nghĩa, quận Kiến Ðức, tỉnh Quảng Ðức theo
lệnh ông Tỉnh Trưởng Trần Văn Chơn “đi xác
định tọa độ Việt Cộng xuất hiện”. Một lần trong
trại tù “học tập cải tạo” ở Biên Hòa chạy gấp về
“láng 27” họp bàn kế hoạch cho ngày 2 tháng 9
chỉ trước một phút vụ nổ lựu đạn vừa kể ở trên.
Mấy lần ngợp thở, đứt hơi vì bệnh suyễn phải đi
cấp cứu ở trạm xá trại tù “học tập cải tạo” K. 5 và
K.1 Tân Lập, Vĩnh Phú ngoài Bắc. Mấy lần ở trại
tù “học tập cải tạo” Thanh Lâm, tỉnh Thanh Hóa
và K.2 trại Z.30C Hàm Tân, tỉnh Thuận Hải cũng
bệnh suyễn làm nghẹt thở tưởng chôn xác trong tù
như hằng ngàn, hằng ngàn bạn bè mình rải thây
Sáng ngày 26 tháng 6 năm 1975 tôi đi “trình ma khắp rừng sâu, núi thẩm Bắc, Trung, Nam.
diện học tập cải tạo” tại trường Trung Học Pétrus Thân tù “học tập cải tạo”, tôi bềnh bồng nỗi
Ký. Ở đây chừng một tuần lễ, một đêm khuya, chết không rời từng ngày từ trại An Dưỡng tỉnh
254
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX