Page 250 - index
P. 250
những người lính Nhật tự mổ bụng ngay bên nầy, Cộng Sản thì cuồng si, sắt máu, không nhân bản.
bên kia dốc cầu Quan khi Nhật Hoàng tuyên bố Rõ ràng, người nhà quê có thể bị người chính
đầu hàng. Một hành động hara-kiri theo tinh thần quyền Quốc Gia bắt và xử theo luật, nhưng Việt
võ sĩ đạo của các Samurai là những thị vệ của các Cộng thì sẳn sàng thủ tiêu “giết lầm hơn tha lầm”.
lãnh chúa Nhật ngày xưa làm cho người Việt Ban đêm, lính Việt Nam Cộng Hòa đâu đủ bảo
chứng kiến cũng khiếp đảm, sợ hãi. Một sáng, hồi đảm an ninh cho khắp thôn cùng xã tận? Ban đêm,
tưởng lại, chừng như vào năm 1949 tôi theo mấy du kích Việt Cộng lén lút về bắt cóc, giết người,
người lớn coi “Việt Minh bị Pháp bắn chết” nằm hăm dọa biết đâu mà đỡ, không theo trước sau
trước tiệm cơm Kim Sơm sau nầy. Trước đó, nhà cũng chết! Tội nghiệp người dân ở nhà quê sống
cô Ba Ghết nằm ngay đầu đường Nguyễn Thái giữa hai lằn đạn thù, không thích Việt
Học cũng đã bị Việt Minh quăng lựu đạn sập, vì Cộng mà phải theo Việt Cộng.
cô Ba Gết là vợ một ông quan Hai người Pháp? Năm 1952 gia đình tôi trở về Phan Thiết,
Từ đó, danh từ Việt Minh đã đi vào trí óc trẻ con nhưng không về lại dưới dốc cầu Quan mà về ở
của tôi cùng với sự chết chóc, đổ nát, sợ hãi. Tôi phường Ðức Long, khu mả lạn gần ngả ba đồn chữ
không nhớ rõ năm nào, có lẽ cũng vào năm 1949, Y. Về đây khuất mặt khuất mày mấy anh du kích,
ba má tôi nghe lời đứa cháu rể theo Việt Minh đã gia đình tôi được yên ổn, tôi bắt đầu đi học lớp
bỏ thị thành ra vùng ngoại ô Phú Lâm, cách Phan Năm. Ðến một ngày vào năm 1959 bác Quế, Công
Thiết sáu cây số về phía Nam. Ở đây, đêm thường An phụ trách phường Ðức Long bị Việt Cộng bắn
có những du kích Việt Minh là những người địa chết tại nhà đúng một giờ khuya. Nhà bác bên kia
phương về tuyên truyền, bắt người, thủ tiêu, nộp đường nhà tôi, cách chừng hai trăm mét. Khu Phố
tiền. Ban ngày, thỉnh thoảng lính trên đồn Ngả Hai 1 nhà bác ở và Khú Phố 7 nhà tôi ở đều bàng
đi “patrouille” bắn cắc bụp làm sợ sệt người nông hoàng, hãi hùng. Về sau, tên Nguyễn Văn Cầm ở
dân tay lấm chân bùn. Tôi có con gà con nuôi cắc xóm Câu về hồi chánh nói cho biết, chính y đã bắn
ca cắc củm đẻ ra trứng đang ấp, bị mấy anh Việt bác Quế chết ngày đó. Không thấy “sát nhân giả
Nam đi lính Tây hốt trọn ổ, giận lắm! Một lần, có tử” gì hết trơn. Người Quốc Gia hiền quá, mất
anh chĩa súng vào tôi hét to “Việt Minh đâu, không nước một phần cũng vì đó. Cầm vẫn sống an bình
nói tao bắn”. Tôi sợ són đái, ú ớ “em không biết, với vợ, con và làm ngư dân đi biển đánh cá như
em không biết”. Tôi sợ là phải, vì anh Hai của tôi mọi người ngay tại xóm Câu, Ðức Long.
theo Việt Minh từ mật khu Ba Hòn về nhà xin
thuốc quinine trị sốt rét và ít áo quần, đồ ăn…
đang núp trong vườn khoai mì kế đó. Ảnh đang bị
ho, ho dữ lắm, cũng may cái ho của ảnh cũng biết
sợ Tây mà không lên tiếng, không thì cũng đi đời
nhà ma, đâu còn năm 1954 về với gia đình ở Ðức
Long, Phan Thiết mà sống tới già.
Ðầu năm 1950, một ông anh chú bác lại của tôi
theo Việt Minh nửa đêm len lén về nhà bị lính
Pháp phục kích bắn chết mà không ai dám nhìn,
dám khóc . Bác Hai của tôi như vậy trong hơn một
năm trời mà đã mất đi hai thằng con trai và một
thằng rể cũng vì theo Việt Minh. Nỗi đau biết
chừng nào, bác giữ trong lòng. Tôi có ở Phú Lâm Năm 1962 ở Lại An, nghe tin hai người bạn của
ba năm từ bảy tuổi đến mười tuổi thì về lại thành tôi cùng học một trường Phan Bội Châu là anh em
phố, nhưng ở phường Ðức Long mới nghiệm ra, ruột một nhà bị giết chết trong vòng chưa hết một
người lính Quốc Gia khó tiêu diệt được Việt tuần lễ. Anh đi lính Quốc Gia và em thì theo Việt
Cộng. Ðiều dễ hiểu, người lính Quốc Gia đánh Cộng đều lọt vào ổ phục kích bên ta và bên nó.
giặc còn cái bụng và cái đầu; người Việt Nam Cha mẹ nhìn hai con, đứa trong quan tài chưa kịp
250
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX