Page 248 - index
P. 248
Tôi nói: Từ hai ngày trước, tôi yếu sức vì đói. Nhưng
- Muốn chết hả? Nếu địch quân nhìn thấy khói, bây giờ, tôi chạy rất khoẻ. Đôi chân nhanh nhẹn
dù bọn mình có mọc cánh cũng bay không thoát. lạ thường. Tuôn qua những gai góc, phóng qua
Sau chừng mười phút, bàn ra tán vào về cái củ những lùm bụi dễ dàng. Thân thể tôi dường nhẹ
khoai lạ, môi miệng thằng Sử bị ngứa và sưng vều tênh, lướt như bay qua những chướng ngại.
lên. Mọi người đều hoảng. Cũng may, nó chỉ nếm Những thằng kia cũng nhanh không kém. Nó chạy
thử, chứ chưa nuốt. mà không cần biết anh em có theo kịp hay không.
Chúng tôi xuống sức vì đói. Đêm nằm trong Nhờ thằng Năng cản địch, chúng tôi bỏ tiếng súng
vùng đất ẩm, lại bị vắt hút máu. Mặt người phờ xa dần. Lúc dừng lại, tôi hấp tấp báo về trung tâm
phạc. Tinh thần khủng hoảng. Tôi thường xuyên hành quân. Tiếng nói đứt quảng. Vừa nói vừa thở
kêu cứu về trung tâm. Nhưng mỗi lần trực thăng hổn hển như sắp đứt hơi. Bây giờ, tôi mới để ý đến
vào vùng lại bị phòng không. Địch biết chúng tôi tôi, và thấy mệt như chưa bao giờ mệt đến thế.
chưa ra khỏi vùng, báo động khắp nơi. Chúng tôi Bom và trọng pháo lại dội tan tành xuống mục
lẩn vô rừng già. Đi về hướng Bắc, nơi có lữ đoàn tiêu. Đại Bàng già quyết định, bằng mọi cách phải
Dù đang hoạt động ở Dambert. Hy vọng đi gần về mang chúng tôi về. Trong khi địch đang bị sấm
phía quân bạn, sẽ bớt được áp lực của địch. sét, lợi dụng cơ hội này, trực thăng lao vào vùng,
Tiết trời nóng nực, mà rừng rú vẫn xanh um thả dây cấp cứu. Năm thằng chúng tôi ôm nhau
cây lá. Tiếng ve buồn râm ran mùa hạ. Như những thành một khối, treo tòn ten phía dưới trực thăng.
con thú hốt hoảng, chúng tôi sợ hãi bất cứ tiếng Gió ù ù rát mặt. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy
động nào. Sợ nhất là những con chim “tắc cọ”. một vùng khói mù. Oanh tạc cơ vẫn còn tiếp tục
Loài chim quái ác! Mỗi khi thấy có người đi, nó thả bom. Giữa ngàn xanh mênh mông u uất dưới
sẽ lượn theo mãi ở trên đầu, và la “tắc cọ… tắc kia, có thằng Nhiêu, thằng Năng vĩnh viễn nằm lại
cọ…” vang cả rừng. Gặp trường hợp này, phải đất Kampuchia.
dừng lại ngồi im trong lùm, không dám động. Kêu Tôi xin ra khỏi Viễn Thám từ dạo ấy. Đời lính
một hồi không thấy ai, nó sẽ chán, và bay nơi vẫn thường chứng kiến nhiều thương đau mất mát
khác. Ngược lại, cũng nhờ chim “tắc cọ” báo của anh em đồng đội. Thế nhưng, những đêm nằm
động, mà chúng tôi biết địch đang di chuyển từ xa, rừng, nghe tiếng súng xa xa, tôi lại nghĩ đến hai
để kịp thời tránh né. Lính hành quân trong rừng, thằng em trong toán của tôi, nhất là thằng Năng.
gọi loài chim này theo cái tên nhà binh: “chim tiền Tội nghiệp, sau cái đêm động phòng với vợ, nó đi
sát”. luôn không bao giờ về nữa.
Chúng tôi lại chạm địch lần thứ hai. Hoả lực
địch rất hùng hậu. Tôi biết ngay đây là một đơn vị Lâm Chương
lớn, không phải “chốt” tiền đồn. Chúng tôi thối
lui, đồng thời ném những trái mini lựu đạn về phía
sau, nhưng không cản được bước địch. Súng nổ
rát bên mang tai. Địch đuổi theo, truy bức. Tôi
thấy thằng Năng chạy cà nhắc. Một chân nó đã bị
đạn. Tôi lướt tới, kè thằng Năng bằng cách nắm
cánh tay của nó choàng qua vai mình, lôi bừa.
Năng lắc đầu tuyệt vọng:
- Thôi, chạy đi. Tôi hét:
- Ráng! Nó xô tôi ra:
- Không được.
Và sà xuống một gốc cây, xả súng bắn ngược
về phía sau cản địch, cho những thằng còn lại
thoát thân.
248
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX