Page 251 - index
P. 251

chôn, đứa mất tay chưn còn nằm đó, khóc gào như        không ngày nào không nghe những trận đánh lớn,
           điên như cuồng nỗi đau xé ruột. Năm 1963 sau khi       nhỏ đâu đó giữa quân đội Quốc Gia và lính Việt
           thi đậu Tú Tài I, thằng bạn cùng lớp, rất thân với     Cộng mà tiếng súng, tiếng bom thường nghe trong
           tôi tên Nguyễn Văn Hùng ở Tân Phú Xuân, Thiện          thành phố. Một trưa mùa Hè năm 1968, Việt Cộng
           Giáo đã bỏ mẹ đơn chiếc nuôi cho khôn lớn ăn           quăng lựu đạn tại rạp hát Kiến Thành làm chết, bị
           học, bỏ bồ mới quen ở Ðức Long, bỏ phố Phan            thương  nhiều  thường  dân.  Mấy  chiếc  xe  GMC
           Thiết thường nghêu ngao “Con đường tình sử còn         quân đội chở những người bị nạn máu me chảy
           đây, đèn khuya mắt đỏ còn đầy dấu xưa…” vào            ròng ròng xuống dọc đường và người thì không ai
           rừng chết mất thây. Từ sau những năm 1962, khúc        còn nguyên vẹn. Những người đứng nhìn, có một
           đường Rừng Lá thuộc quận Hàm Tân tỉnh Bình             vài chị hơi lớn tuổi một chút khi nhìn thấy đoàn
           Tuy  của  Quốc  Lộ 1 thường bị  Việt  Cộng “đắp        xe đó chạy trên đường Phan Bội Châu đến bệnh
           mô”, giựt mìn, phục kích, không an ninh chút nào.      viện đã té xỉu đến nỗi phải đi cấp cứu. Tôi, lần đầu
           Về Phan Thiết, tôi phải đi ghe từ cầu Chà Và nơi       tiên trong đời mới thấy con người đầy máu me,
           bến Lê Quang Liêm ở Chợ Lớn mất gần hai đêm            không toàn thây sao khủng khiếp quá sức!
           hai ngày nắng, mưa, say sóng, nhọc nhằn, nhưng           Giữa năm 1969, tôi thuyên chuyển ra Ðà Nẳng,
           an toàn hơn đi đường bộ nhiều.                         trọ nhà ông chú ở kiệt Bảo Trác đường Trưng Nữ
             Năm 1965, một lần theo ghe bà Ðương chở gạo          Vương. Khu nầy thường đêm trúng đạn pháo 122
           Sài Gòn về Phan Thiết thì ghe bị lủng lổ ngoài         ly của Việt Cộng và dân bị chết nhiều, chết thảm.
           khơi Vũng Tàu, nước chảy vào đáy càng lúc càng         Có gia đình bảy người chết cả, không còn ai chôn
           nhiều, dù tất cả người trên ghe thay nhau chuyển       ai, khóc ai. Nhà ông chú tôi làm bánh mì, có người
           nước ra biển một cách cực lực đã hết sức rồi và        mới mua bánh mì đó thì cũng chết đó chưa kịp ăn.
           gạo cũng đã quăng đi rất nhiều cho nhẹ ghe bớt.        Một anh bạn Ðại Ðội Trưởng CSDC nói cho nghe,
           Trong cơn thập tử nhất sinh đó, nỗi Bia Ðài ở Ðức      lính anh ta khiêng xác một người bị pháo kích mà
           Long, Phan Thiết ám ảnh kinh hãi nhất là cái chết      cái đầu đã đứt lìa khỏi cổ cứ rớt xuống đất, cứ phải
           chìm khủng khiếp ngoài biển khơi mênh mông.            lượm lên mấy lần. Chiến tranh tàn nhẫn đến chừng
           Chư  vị  thần  thánh,  trời  đất,  Phật,  Chúa,  ông   nào! Năm 1968, được phép về Phan Thiết ăn Tết,
           bà…bất kể ai là đạo gì hay không có đạo gì cũng        tôi chứng kiến quê mình bị Việt Cộng vi phạm
           kêu cứu vang rền, ngồi đứng không yên, khóc than       lệnh “hưu chiến” đã đánh vào thành phố lúc giao
           thảm thiết dù ác quỷ có dữ cách mấy chắc cũng          thừa. Các con phố trên đường Thủ Khoa Huân bên
           phải động tâm! Tôi với ông anh lấy dây cột chung       hông ty Cảnh Sát Tỉnh Bình Thuận, đường Hải
           lại với nhau cùng mấy giấy tờ tùy thân để khi chết     Thượng Lãn Ông, đường Trần Cao Vân ngay khu
           thì chết chung và may còn cơ hội người ta biết mà      chợ Gò và đường Bà Triệu dưới dốc trường Nữ
           nhận. Chịu qua một đêm hãi hùng, trưa ngày hôm         Tiểu Học Phan Thiết, sát Tiểu Khu Bình Thuận
           sau may có chiếc tàu của Hải Ðoàn Xung Phong           bên phường Phú Trinh; Phía trong Ngả Bảy từ rạp
           28 đóng ở Thương Chánh, Phan thiết thấy mà cứu         hát Ánh Sáng đi vào đường Khải Ðịnh, khu vực
           được. Nghe nói, tàu vào Vũng Tàu lãnh lương về         chung quanh phòng Cảnh Sát, trước gọi là Nhà Cò
           phát cho anh em. Chiếc ghe bà Ðương được kéo           bên phường Ðức Nghĩa. Nơi nơi khói đạn mịt trời.
           vào bến cảng La Gi, Bình Tuy. Một bữa ăn do bà         Chết chóc, tang thương, nước mắt với nước mắt!
           chủ ghe đãi mấy anh em hải quân, đãi mấy người         Anh Bảy ở Ðức Long gần nhà tôi, người lính Cảnh
           làm công trên ghe, ngay chúng tôi vài người đi ké      Sát  can  cường  đã  bị  bắn  chết  trên  đường  Hải
           cũng được ăn lây cơm đãi. Tất cả sau đó, chắc          Thượng Lãn Ông khi chở đồng đội đến bệnh viện
           chừa bà chủ ghe, tài công và vài người thợ trên        đang lúc giao chiến. Ảnh chết đi để lại chị Bảy với
           ghe ra, chúng tôi theo tàu hải quân về Phan Thiết      3 đứa con dại, đứa lớn nhất chưa tới 5 tuổi. Ra lại
           an toàn. Hú hồn!                                       Quảng Ngãi chưa hơn một tuần thì anh Nguyễn
             Tháng  12  năm  1967,  sau  đúng  hai  tháng  ra     Văn Truyện, trưởng Phân Chi Cảnh Sát Tư Nghĩa
           trường Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, chúng tôi           bị du kích Việt Cộng bắn B.40, chết tại chỗ. Phân
           nhận nhiệm sở đầu tiên tại Quảng Ngãi. Ở đây,




                                                                                                               251

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256