Page 253 - index
P. 253

Quảng Ðức tôi còn đang yên bình thịnh trị cũng         Hiền, người phát lương cho Bô Chỉ Huy Cảnh Sát
           rủ nhau mà chạy gọi là di tản vào trưa ngày 23         Quốc Gia Quận Ðức Lập không may bị chết trôi
           tháng 3 năm 1975. Tôi chạy riết suốt đêm qua hôm       ở “Piste Kinda”. Chúng tôi được Ðại Úy Hồ Hối
           sau mặt trời mới mọc thì thấy xác chết một em bé       đang là Ðại Ðội Trưởng Cảnh Sát Dã Chiến ở đây
           nằm chèo queo bên đường. Lòng bối rối, nhưng           dắt về nhà ăn ở để chờ chạy tiếp. Bảo Lộc, thị xã
           phải ngậm ngùi bỏ đi. Gặp Thiếu Tá Phạm Cừ,            của tỉnh Lâm Ðồng nhỏ, thưa dân, không giàu có
           Chỉ  Huy  Phó  Cảnh  Sát  Quốc  Gia  Tỉnh  Quảng       gì, người ta cũng chộn rộn tìm đường mà giong,
           Ðức, Trung Úy Tống Kim Lương, Chủ Sự Phòng             hoặc qua Ðà Lạt, hoặc về Nha Trang, hay xuống
           Hành Chánh của Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia            Phan Thiết, dù tứ bề tìm không ra bóng dáng một
           Tỉnh Quảng Ðức, Thượng Sĩ Phan Văn Lựa, xử lý          mén du kích Việt Cộng nào.
           thường vụ chức vụ Phụ Tá Ðặc Biệt Bộ Chỉ Huy             Ngày 28 tháng 3 năm 1975, Ðại Úy Hồ Hối tìm
           Cảnh  Sát  Quốc  Gia  Quận  Kiến  Ðức…tôi  rủ          cho chúng tôi một chỗ ngồi trên chiếc C-7 Caribou
           “chúng ta xẻ rừng băng qua sông Ða Dưng”. Một          về Nha Trang. Nha Trang lúc bấy  giờ  đủ hạng
           đoạn đường dài chừng 2 cây số dốc, đồi, rừng rú,       người và đông vô kể. Họ chạy ngược chạy xuôi
           chúng tôi đi hơn một tiếng đồng hồ là tới bờ sông,     tìm đường bộ, đường hàng không, đường biển về
           định ăn lương khô lót dạ rồi vượt sông. Nhìn xa        Cam Ranh, về Vũng Tàu, về Sài Gòn…hỗn độn
           xa bên kia sông thấy bóng dáng nhiều người mặc         không thể tưởng.
           áo  quần  đen  đi  qua  đi  lại,  đoán  là  Việt  Cộng,     Ngày 2 tháng 4 năm 1975, tôi theo đoàn di tản
           chúng tôi hối hả quây ngược trở lên con đường          của Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Khu 2 từ 1
           Liên Tỉnh Lộ 8 đã đi suốt đêm qua. Liên Tỉnh Lộ        giờ trưa đến hơn 10 giờ đêm mới tới được Cầu Ðá
           8 do Pháp xây dựng từ năm 1914 chạy từ Quảng           Nha Trang, dù đường ngắn khoảng 5 cây số. Xe
           Ðức  qua  Lâm  Ðồng  xuống  Phan  Thiết,  vì  bỏ       đủ loại, người đủ hạng hằng ngàn, hằng ngàn kín
           hoang nên phủ đầy cây cỏ, hố hốc, loang lổ, hư         mít đường Duy Tân tới Cầu Ðá sát bên Hải Học
           hỏng. Không ngờ, khi trở lại con đường hồi sáng        Viện. Lúc bấy giờ dù xe có cán chết ai đi nữa,
           đi xuống nhanh như vậy, Phi trường Gia Nghĩa,          người có nằm chết, bị thương đâu đó đi nữa, cũng
           Quảng Ðức năm 1969 mà khi trở lên chỉ đi được          bị người ta dẫm đạp mà lo “tẩu vi thượng sách”.
           một chặng, rồi ai nấy cũng không còn sức mà đi         Nơi Cầu Ðá, người đông không làm sao đông hơn
           được một bước, bò được một bò, thêm đằng trước         được nữa đang từ từ di chuyển theo dòng người
           mặt mình đi, rừng đang cháy mịt mùng!? “Thôi,          cuốn đi. Ngoài kia không xa, con tàu hải quân neo
           cùng nhau mà lết tới đâu hay đó, có chết thì chết      đó chờ người nhảy lên. Không thể cưỡng lại và bị
           chung”, ai cũng nói như vậy. Phép lạ, chúng tôi        cuốn theo khối người đông hơn kiến, tôi cũng như
           cũng qua được từng tấc cỏ cháy mới vừa tắt lửa.        người  ta phải  đạp lên những túi nylon bọc xác
           Tới đường khoảng 3 giờ chiều, tôi thấy còn nhiều       người chết từ xà lan Ðà Nẳng chở vào bỏ đó đã
           người hớt  ha hớt  hải  đi  như sợ  không còn kịp.     mấy hôm mà Ty Vệ Sinh Nha Trang chưa chôn và
           Thiếu Tá Phạm Cừ chận ông Phước, người phát            cũng  chẳng  có  ai  chôn  vào  những  ngày  nầy.
           lương của Quảng Ðức xin nước uống. Nước đâu            Nương theo dòng người đẩy đưa, đến mép cầu tôi
           không thấy, thấy bùn đen như “lục tào xá” dính         lập tức nhảy thật mau, thật mạnh mới bám được
           đầy miệng. Ði được vài bước, Toán trưởng đội           lưới bên hông tàu, nếu không thì tõm xuống biển
           Thám Sát Ðặc Biệt tên Nguyễn Hồng từ đâu trong         phía dưới như biết bao người đã phải chịu số phận
           bụi rậm xuất hiện, kêu nhỏ và ra dấu cho chúng         thảm thương. Nỗi đau ám ảnh cả một đời người là
           tôi chạy vào chỗ anh ta đang núp và đang liên lạc      cảnh một người cha quăng con lên tàu, con rớt
           truyền tin với cố vấn Mỹ. Chừng mười phút sau,         xuống biển, người cha cũng nhảy xuống biển chết
           một  chiếc  trực  thăng  vần  vũ  trên  không  và  hạ   theo. Chiếc tàu đậu một đầu gần, một đầu xa Cầu
           xuống chỗ chúng tôi đang chờ.                          Ðá. Tôi may ở phía gần tàu mà nhảy lên được. Xa
             Chiều ngày 24 tháng 3 năm 1975, chúng tôi về         đằng kia, người ta gần như bị rơi xuống biển gần
           Bảo Lộc an toàn. Bạn bè tôi không may, phải đi         hết, nếu có biết bơi đi nữa cũng khó vẫy vùng, vì
           nhiều ngày, phải chịu nhiều khốn đốn. Thiếu Úy         người  với  người  bám  víu  nhau.  Chừng  1  giờ




                                                                                                               253

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258