Page 295 - index
P. 295

Tôi Đã Có Một Việt Nam Như Thế




           Ku Búa                                                 dẹp. Tôi đã có những anh cảnh sát không bao giờ
                                                                  đánh dân, những người sẽ luôn sẵn lòng hy sinh
                                                                  bảo vệ tôi. Tôi đã có những anh cảnh sát trên xa
                                                                  lộ  mà tôi gọi  là những con bồ câu trắng, đó là
                                                                  những anh cảnh sát xa lộ luôn sẵn lòng giúp tôi
                                                                  đẩy chiếc xe nếu nó bị hư dọc đường. Tôi đã có
                                                                  những anh cảnh sát mà tôi luôn ngưỡng mộ. Ngày
                                                                  xưa tôi đã có những anh cảnh sát như thế.









             Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh
           danh là Hòn Ngọc Biển Đông. Tuy nó còn thua xa
           những thành phố ở những nước phát triển, nhưng
           nó là điều gần nhất với văn minh mà đất nước tôi
           có. Ngày xưa tôi đã có một thành phố mà những
           người ở vùng khác  luôn ngưỡng mộ và ao ước để
           trở thành một người dân ở đó.
             Thành phố đó tuy nhỏ nhưng luôn mở rộng cửa            Ngày xưa thành phố của tôi có các bệnh viện
           để đón người tứ xứ về làm ăn buôn bán. Người           chuyên chữa bệnh miễn phí cho người bệnh, nếu
           dân ở thành phố đó chẳng bao giờ quan tâm đến          có viện phí cho dù có cao đến mức nào, thì cũng
           bạn từ nơi đâu tới, cha mẹ bạn là ai, bạn nói tiếng    không từ chối chữa bệnh. Tôi đã có một hệ thống
           Việt với giọng bắc hay nam. Họ cũng không bao          y tế không phân biệt giàu nghèo. Một hệ thống y
           giờ phân biệt người khác qua cái hộ khẩu. Ngày         tế dù phải hoạt động theo quy luật tài chính, nhưng
           xưa tôi đã có một thành phố là đầu tàu  của  cả        không bao giờ để tiền làm cản trở y đức. Tôi đã
           nước, là sự tổng hợp của những văn hóa và tinh         có một hệ thống y tế sẵn lòng kêu một chiếc trực
           hoa của thế giới. Thành phố đó là nơi mọi người        thăng để giải cứu bất cứ ai gặp nạn.  Tôi đã có
           nhìn vào để học hỏi và noi gương. Ngày xưa, tôi        những bác sĩ và y tá chuyên tâm làm việc và ít khi
           đã có một thành phố như thế.                           nào, nếu có, vòi tiền bệnh nhân. Ngày xưa, tôi đã
             Ngày xưa tôi có những anh cảnh sát khiến tôi         có một hệ thống y tế như thế.
           luôn cảm thấy an toàn và trật tự. Tôi đã có những        Ngày xưa tôi đã có những người thầy và người
           anh cảnh sát mà tôi luôn tin tưởng và luôn tìm đến     cô luôn dạy tôi cách làm người trước khi dạy tôi
           khi có một vấn đề gì cần giải quyết. Họ không bao      học thức. Tôi đã có những người thầy cô luôn tận
           giờ đi vòng vòng kiểm tra tạm trú hay tạm vắng,        tâm giảng dạy, luôn học hỏi để trao dồi kiến thức.
           hay đúng hơn là làm có cái thứ gì gọi là tạm trú       Tôi đã có những thầy cô, tuy tư tưởng vẫn mang
           tạm vắng đâu mà kiểm tra. Tôi đã có những anh          tính chất văn hóa Nho Giáo, những luôn cho tôi
           cảnh sát nếu phải giữ gìn trật tự đường phố và vỉa     phát  biểu,  luôn  cho  tôi  chỉ  trích,  luôn  cho  tôi
           hè, họ cũng không bao giờ đánh đuổi những người        không đồng ý. Tôi có thể công khai phản đối bài
           bán hàng rong. Họ chỉ nhắc khéo và mỉm cười. Và        tập, tôi có thể biểu tình để đòi hỏi quyền lợi mà
           nếu họ phải kêu đi thì họ sẽ sẵn lòng phụ giúp dọn




                                                                                                               295

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300