Page 294 - index
P. 294
tang. Có bao giờ em đã trông thấy cái chết của một nữa. Nói ổng cho tao thêm quân, Đ.m nó tấp chịu
người lính Nhảy Dù? Họ chết đủ kiểu em ạ. Có không nổi đâu.”
đứa thân xác gom lại chưa đầy một ba lô, có đứa
mất hẳn phần hàm dưới trông vô cùng ghê rợn,
cũng có đứa diễm phúc chết nhẹ nhàng như một
chiếc lá rơi. Họ chết khi còn quá trẻ, khi còn quá
yêu đời. Họ chết cho mầu mũ đỏ kiêu hùng. Anh
đang ngồi đây, dưới căn hầm hôi thối, chung
quanh là bóng tối mù loà, vậy mà hồn anh sáng rỡ
khi nhớ về em. Suốt cả ngày hôm nay anh muốn
điên lên mà không điên được. Em cứ xem, từ sáng
đến tối chỉ bò quanh quẩn trong cái nhà mồ khốn
kiếp chật chội, hễ ló đầu ra thì lo bị bắn sẻ, lo
không biết lúc nào pháo của địch sẽ rơi. Có điều
gì để anh đổi chác được hở em? Anh sẽ được điều
gì để trao đổi tương xứng với những giây phút Phải chờ thêm 5 tiếng đồng hồ nữa, gần 10 giờ
ngặt nghèo ngộp thở này. Chúa phật cũng quên sáng mới thấy lính trung đội 2 mò lên, đem theo 1
tuốt, anh chỉ còn có em để mà giải bầy tâm sự, em nón sắt cơm và nửa nón sắt thịt heo kho. Tôi chia
là con tàu mang anh ra khơi để quên đi nỗi chán đều cho 4 hầm. Móc vội chiếc muỗng ra, không
chường không lối thoát, tình em ru anh vào giấc cần lau chùi, tôi xúc cơm lùa vào miệng, chúng tôi
ngủ bình yên hiếm hoi giữa tiếng bom đạn lở đất cần sức lực để chịu đựng lâu dài. Ngày hôm qua
long trời. Tôi giật mình thức giấc khi những hạt đã khiêng cái xác lên khỏi hầm nhưng không kéo
mưa lạnh quất vào mặt mình. Tôi lắc đầu một lát ra xa được nên xác chết vẫn nằm vắt ngang sát bên
cho tỉnh ngủ, rồi sực nhớ, tôi vội gọi Quang. Hai miệng hầm, bắt đầu sình lên. Mùi hôi thối khiến
đứa tôi lay hoay căng poncho hứng nước mưa, chỉ tôi ngầy ngật khó chịu. Hai thầy trò lại dựa lưng
một lát đã hứng đầy 2 bi đông nước mưa. Trong nhau chịu đựng. Địch vẫn bám sát chung quanh,
bóng tối, tôi thè lưỡi liếm những giọt nước mát lâu lâu lại dọng cối 61. Đã 3 giờ chiều, tôi muốn
lạnh ngọt ngào. Nhưng sau đó lại là nỗi khổ của khùng lên, khó chịu quá, tôi liều mạng bò lên, gặp
lạnh lẽo, quần áo ướt mem, người tôi run lên vì ngay xác chết, thối ơi là thối, tôi bụm tay rít mạnh
lạnh, 2 hàm răng cứ lập cập va vào nhau. Hết điếu hơi thuốc. Quang từ dưới hầm gọi lên:
thuốc này đến điếu thuốc khác, mệt mỏi, tôi ngủ - “Chuẩn úy ơi, ông khùng quá, nó bắn sẻ bây
thiếp đi lúc nào không hay. Khi thức dậy, tôi giật giờ.”
thót cả người khi thấy Quang cũng đã lăn ra ngủ Tôi dơ cánh tay trái lên thật nhanh rồi kéo
say sưa từ lúc nào. Chết mẹ, thì ra nãy giờ không xuống, trúng đây đừng trúng chỗ nào khác. Tôi
có người gác. Trời đã bắt đầu lờ mờ sáng, nhìn làm như vậy 2, 3 lần, nhưng trời còn thương tôi,
đồng hồ mới 5 giờ, một đêm ngủ bình yên. Tôi còn muốn tôi khổ dài dài nên chẳng có điều gì bất
bốc máy gọi về đại đội: hạnh xảy ra. Tôi thản nhiên ngồi hút thuốc lá, nhìn
- “Thiên Trường đây Sĩ Phú.” trời hiu quạnh, mây vẫn bay, chẳng có gì lạ, chẳng
Gọi hai, ba lần mới nghe giọng nhừa nhựa ngái có gì để nhớ cho ngày hôm nay. Trời lại tối, đêm
ngủ của người mang máy đại đội. nay đã là đêm thứ hai. 12 giờ đêm, tôi nhận được
- “Sĩ Phú có gì lạ không, sao đích thân gọi sớm lệnh zoulou, 8 thầy trò mò mẫm rút xuống trong
vậy.” đêm tối.
- “Mày nói với ổng là trên này tụi tao không
nấu nướng gì được, nấu cơm đem gấp lên cho tụi Nguyễn Khắp Nơi
tao, đói thấy mẹ. Nhớ cẩu thêm đạn và lựu đạn
294
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX