Page 293 - index
P. 293

chưa. Tập trung những đứa chết và bị thương lại          -  “Quang  ơi,  còn  cái  gì  ăn  không,  đói  bụng
           một chỗ, thằng 2 sẽ lên nhận. Đ.m, đừng làm mất        quá.”
           mặt tôi, phải cố gắng lên, anh nghe rõ chưa.”
             Tôi đưa ống liên hợp lại cho Quang, móc trong
           túi ra điếu thuốc, bật hộp quẹt. Mùi vị của điếu
           thuốc không còn ngon lành gì nữa, nó đắng hơn
           bao giờ hết. Tôi thở dài, kiểm tra lại quân số. Tôi
           lại tiếp tục trò chơi cũ. 6 người do trung sĩ Bền
           dàn bên tay phải, tôi giữ bên cánh trái. Lần này ăn
           thua đủ, tôi thúc anh em xông lên, và như những
           con trâu điên, anh em vừa bắn vừa la xung phong.
           Chẳng còn gì mong tồn tại ở nơi đây, chỉ còn điên
           rồ và cái chết, tôi không còn cảm nhận được bất
           cứ điều gì nữa, tôi xiết cò súng, tôi gào thét thúc
           dục anh em lao vào chỗ chết. Giữa tiếng súng nổ,
           tôi  thấy  mình  lênh  đênh  trong  cuồng  nộ,  xung     Quang dí vào tay tôi một bịch gạo sấy, tôi bốc
           phong, xung phong, tôi gào lên. Tôi vấp phải xác       vội bỏ vào miệng nhai. Nhưng nuốt không trôi dù
           chết của một đồng đội và ngã xuống đất. Tôi lồm        rằng bao tử đang cào cấu lên vì đói, cái mùi hôi
           cồm bò dậy rồi lại tiếp tục lao lên phía trước.        thối của xác chết cứ xông vào mũi tôi, dù có kéo
             - “Lên, lên. Đ.m, mày không lên tao bắn thấy         cổ áo xuống bịt ngang lỗ mũi vẫn không thể nào
           mẹ.”                                                   ngăn  được  cái  mùi  kinh  khủng  ấy.  Tôi  móc  bi
             Hình như tôi có la một người lính. Sau khi ném       đông nước ra uống từng ngụm nhỏ, không dám
           trái lựu đạn xuống căn hầm, tôi lăn người qua một      uống nhiều vì đã vơi quá nửa. Sau khi đổi gác cho
           bên chờ đợi. Lúc này tôi mới cảm thấy mình đã          Quang, tôi chui vào hầm hút thuốc. Tôi mở trừng
           lội đến bên bờ sự sống, tiếng nổ của trái lựu đạn      đôi mắt ngó ra chung quanh, bóng tối dày dặc,
           dội lên từ lòng đất. Những quả đạn cối 61 ly của       bình yên. Trong mông lung tôi lại nhớ về em. Tự
           địch bắt đầu rơi lên đầu chúng tôi. Tôi và Quang       nhiên tôi muốn kể cho em nghe về tôi, một chuẩn
           vội chui ngay vào căn hầm, chạm phải những khối        úy trung đội  trưởng Nhảy  Dù. Xin  lỗi  em,  anh
           thịt bầy nhầy. Tôi gọi máy về đại đội, thông báo       không phải là gỗ đá, lại càng không phải là một kẻ
           đã chiếm xong mục tiêu và xin phản pháo. Trung         thô lỗ, nhưng xin em hãy cho anh chửi thề một câu
           úy Thành ra lệnh, giọng ông ta vui hẳn lên, lành       trước khi kể chuyện cho em nghe. Vì nếu không
           mạnh, không có chữ Đ.m:                                chửi thề dường như câu chuyện sẽ thiếu đi chất
             - “Sĩ Phú, kiểm soát lại con cái, dặn tụi nó ngóc    mặn mà, không mặn mà thì câu chuyện sẽ trở nên
           đầu  lên  quan  sát,  coi  chừng  đám  vịt  con  phản   hoang đường vô vị. Giờ này nếu em ở nơi đây,
           công. Những đứa rớt lại sẽ có thằng 2 lo.”             trên cái chốt chết tiệt này, có lẽ em sẽ không còn
             - “Đích thân tăng cường thêm quân cho tôi, chỉ       dám mơ dám mộng gì nữa. Đụng vào thực tế rồi,
           còn có 8 người không thể phòng thủ qua đêm.”           100% em sẽ không bao giờ dám đi dạo phố chung
             - “Cố gắng đi Sĩ Phú, tôi đã lo hết cho anh, bây     với anh nữa. Ngày xưa em thường kể với anh rằng
           giờ kẹt rồi.”                                          em lấy làm hãnh diện khi bước sóng đôi bên anh,
             Trời đã bắt đầu tối, tôi bò quanh các hầm dặn        một người hùng mũ đỏ, em nói rằng em có cảm
           dò anh em. Cứ một người ngủ thì một người gác,         giác  dường  như  mọi  người  đang  trầm  trồ  khen
           cấm bắn súng, chỉ dùng lựu đạn khi hữu sự. Tôi         ngợi chúng mình đẹp đôi vừa lứa. Tội nghiệp em
           và  Quang  cũng  vậy,  tôi  gác  thì  Quang  ngủ  và   tôi, em ngây thơ quá nên mới cả tin vào những
           ngược lại. Trời đã tối hẳn, không lo bị bắn sẻ nữa,    điều thêu dệt của đám thiên hạ bàng quang. Không
           tôi leo lên ngồi trên nóc hầm, và đến bây giờ tôi      em ạ, thiên hạ đang nhìn em với ánh mắt thương
           mới cảm thấy đói bụng, tôi gọi Quang:                  hại đấy thôi, vì họ biết chắc chắn rằng một ngày
                                                                  không xa em sẽ trở thành goá phụ đầu chit khăn




                                                                                                               293

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297   298