Page 296 - index
P. 296
tôi cho rằng mình nên có. Tôi đã có những thầy cô Và cho dù có chết thì tôi cũng vinh dự. Ngày xưa,
luôn mang tầm hồn của những nhà học thức. Ngày tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng như thế.
xưa tôi đã có những người thầy và người cô như Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam khiến tôi
thế. muốn trở về. Khi tôi hoàn thành chương trình du
Ngày xưa tôi đã có những nhạc sĩ tài ba, những học của mình, tôi không màn đi tìm việc làm ở
nhạc sĩ sáng tác những bài hát mà tôi nghe không nước sở tại, cũng chẳng quan tâm đến thẻ xanh
bao giờ biết chán. Họ ít khi nào, hoặc chẳng bao hay thẻ đỏ, cũng chẳng mộng mơ hay để trở thành
giờ, đạo nhạc. Vì mỗi bài họ sáng tác là một tác một công dân của nước khác, cũng không nghĩ
phẩm nghệ thuật. đến việc mình nên ở hay về, vì điều duy nhất trong
Ngày xưa tôi đã có những nhà sách bán đầy đầu tôi là trở về. Cho dù đất nước đó vẫn đang
sách, mọi thể loại sách. Nơi đó là nơi tôi gọi là trong thời chiến, cho dù nơi ấy tôi phải làm việc
những thư viện tri thức. Nơi đó bán những cuốn nhiều lần hơn, cho dù nơi ấy có nhiều rủi ro hơn.
sách của nhiều tác giả của nhiều quốc gia khác Nhưng tôi chỉ muốn trở về, đơn giản, bởi vì nơi
nhau. Nơi đó thậm chí bán những cuốn sách mà đó, đất nước Việt Nam đó, mảnh đất đó là nơi tôi
tôi không hề thích và đồng ý chút nào. Nhưng đã gọi là nhà. Vì tôi chỉ muốn về nhà. Ngày xưa, tôi
là nhà sách thì phải da dạng và phong phú. Ngày đã có một Việt Nam như thế.
xưa tôi đã có những nhà sách như thế.
Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi
cảm thấy hãnh diện. Ông ấy có thể nói tiếng Anh,
đủ để hiểu, đủ để trả lời phỏng vấn của các phóng
viên quốc tế, đủ để đàm phán với các nhà lãnh đạo
quốc tế, đủ để cất lên tiếng nói cho tất cả người
dân dù đa số người dân không bầu chọn ông ta.
Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi tự
tin để nói với các bạn bè quốc tế rằng “that is our Ngày xưa tôi đã có một nước Việt Nam khiến
President.” Ngày xưa, tôi đã có một Tổng Thống tôi tự hào. Tôi đã có một nước Việt Nam khiến tôi
Như Thế. không thổ thẹn khi cầm hộ chiếu ra nước ngoài và
Ngày xưa tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến không cảm thấy xấu hổ khi nói “I’m Vietnamese.”
tôi tự hào về lực lượng Quân Lực. Tôi đã có một Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam như thế.
Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy an toàn, cho Tôi đã từng có một Việt Nam như thế. Nhưng
dù đất nước vẫn còn trong thời chiến. Tôi đã có đó là quá khứ. Bởi vì bây giờ nước Việt Nam như
một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy yêu nước thế đã không còn. Nhưng tôi lại muốn nó trở lại.
để sẵn lòng mặc bộ quân phục để bảo vệ đất nước. Tôi muốn có một nước Việt Nam như thế. Bạn có
thể gọi tôi hoang tưởng hay gọi tôi mơ mộng. Tôi
296
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX