Page 312 - index
P. 312

cảnh ngộ oan khiên, chẳng đặng đừng như cơn lốc        Yến mà trước khi đi vợ tôi đã gói bọc cẩn thận.
           cuốn Yến vào mà thôi, chứ bản chất Yến là thiếu        Trở ra bàn ăn, tôi nói và phân chia quà tặng:
           nữ rất hiền hoà, lương thiện và mộc mạc quanh            - Anh và Chị có chút quà mọn để thân tặng đôi
           năm, suốt  tháng ngày sống bình dị với vườn cây        vợ chồng em.
           lành, trái ngọt và tiếng hát vọng cổ, câu hò dọc         Tân mở chiếc hộp là một cặp viết Parker với
           theo nhánh sông Tiền, sông Hậu…                        lời cám ơn, Yến tháo gỡ từng sợi dây đỏ cột ngoài
                                                                  Box ồi từ từ mở nắp, quà đặc biệt tôi tặng cho Yến
             Hò…hơ…đèn Sàigòn ngọn xanh ngọn đỏ                   là một Chiếc Xe Xích Lô thủ công.  Yến có vẻ bồi
             Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu                           hồi, ánh mắt rưng rưng rồi không thể dằn cơn xúc
             Anh dzìa học lấy chữ Tu                              động dâng tràn, Yến bật lên tiếng khóc vội xô ghế
             Chín trăng em đợi.. ơ …hò…                           đứng dậy, chạy nhanh vào bếp cố bụm miệng để
             Chín trăng em đợi, mười thu em chờ…                  kìm hãm bớt tiếng nức nở sụt sùi…! Tôi với Tân
                                                                  ngồi yên hoá đá như hai pho tượng, tâm tư cũng
             Và:                                                  có nhiều nỗi bi luỵ và  cảm thông với tâm tình
             Hò …lơ…quê em có hàng cau sai trái                   “một trời kỷ niệm” chẳng hề phai mờ trong tâm
             Giồng trầu xanh lá nắng chiếu ngoài hiên             hồn vốn mang nặng ân tình cũng là cõi lòng riêng
             Nước  Tiền  Giang  đưa  anh  tới  nơi                tư mà Yến đã trải qua …!
           nầy…ơ…hò…
             Để  em nhìn thấy, đêm ngày nhớ thư…ơ…ng…!            Có Trời Mà Cũng Có Ta?:
             (HMU)
                                                                    Tôi lưu lại hai đêm, ba ngày ở nhà vợ chồng
             Trong đêm trời oi bức, khó dỗ giấc ngũ, Yến          Yến-  Tân, cả  hai  vẫn đi làm như thường ngày,
           tâm sự là có ý muốn thoát ly ra khỏi bối cảnh rác      nhưng Yến làm partime nên có thì giờ ở nhà nhiều
           rưởi dơ bẩn của chế độ mà Yến đang được ưu đãi.        hơn. Tôi bước ra sau hiên nhà hút thuốc, Yến ra
           Yến không muốn thù hận những kẻ đã manh tâm            đứng cạnh bên và thân tình như huynh muội, nàng
           hãm hại nàng, mặc dù Yến rất chán ghét và khinh        ôm lấy cánh tay và ngước nhìn mái tóc trắng bạc
           bỉ bởi sự ngu dốt nguyên thuỷ đã hoá vôi mà thời       của tôi rồi nói nhỏ:
           gian chỉ làm đùn lên thêm nhiều lớp đầy đặc khô          - Anh xem kìa,… tóc anh có khác gì những
           cứng …và thù hận chỉ làm thêm phiền não nữa mà         mãnh tuyết còn đang đọng ngoài kia…! Còn em
           thôi, chi bằng tìm phương kế để vượt thoát ra khỏi     tựa như cành cây khô trụi lá sau mùa đông tàn tạ
           “nhà tù lớn” nầy mới là thực tế. Tôi lại nhắc Tân:     vì cảnh ngộ và tuổi đời …! Anh đã không cần
             - Chú ăn tiếp đi...kẻo thức ăn nguội lạnh hết!       chiêu hồi em? Nhưng qua những ngày tháng biết
           Tôi thấy Yến thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn tôi        anh trong cảnh đời  trong héo ngoài  tươi, kham
           như quan sát để xem cảm xúc tình cảm của tôi           nhẫn khổ cực đạp xích lô đưa đón em đi làm, em
           chăng? Yến buông đôi đũa và nói tiếp lời chồng:        cảm nhận có một cái gì đó nơi anh mà em chưa
             - Anh biết không…? Khi anh báo tin lên thăm          hiểu thấu…? Em xét lại bản thân, suy nghĩ và so
           tụi em, em nói Tân đi tìm một món quà đặc biệt         sánh sự khác biệt giữa người Quốc Gia và Cộng
           có ý nghĩa để tặng anh, Tân tìm tới Army Surplus       Sản…rồi “ngộ” ra  và đi đến tự thay đổi toàn diện
           Store hỏi order mua và chờ vài ngày sau mới có         là ly khai với  bọn “nằm mộng giữa ban ngày”, và
           được hộp Ration C này, vì trước đó hai vợ chồng        sau cùng xem như ơn trên không bỏ rơi người lành
           em cứ bàn mãi không biết anh thích món gì, cuối        nên em và Tân cùng con cái được định cư và sống
           cùng em chợt nghĩ ra ý tưởng ngộ nghỉnh này và         cuộc đời hạnh phúc trên đất nước Mỹ nầy như ân
           em gọi “nó” là: “còn một chút gì để nhớ thương”!       huệ trời ban cho những kẻ có Tâm kỳ vọng và
           Tôi đặt chén đũa xuống bàn và đứng lên:                sống  hướng  thượng  tới  sự  tốt  đẹp  hiền  hoà…!
             - Tôi xin phép vào phòng một chút sẽ trở ra          Đêm hôm qua em không ngủ được, cứ nhìn chầm
           ngay, cô chú cứ tiếp tục ăn cơm! Rồi đi vội vào        chặp chiếc xe xính lô để trên đầu giường và nghĩ
           phòng mở túi xách lấy ra hai món quà cho Tân và        đến thân phận nổi trôi theo vận nước của anh và




                                                                                                               312

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317