Page 308 - index
P. 308

dạy văn chương ở trường trung học Nguyễn Đình          và gọi cho anh… Vợ chồng em có đọc bài “Trinh
           Chiểu, nhờ vào chức vụ Phó Giám Đốc của em,            Sát 2 Nhẩy Dù” của anh, trong nội dung bài viết
           “chính quyền” cấp cho em một căn hộ trong cư xá        có “nói” là bắt được ba cô y tá “vẹm” ở Chiến Khu
           vốn là nhà của một công chức chế độ trước bỏ           C, nhưng vợ em tên Yến lại bảo em phải cố liên
           nước ra đi trước tháng tư 1975, hiện nay em đã có      lạc ngay   để nói với anh là Chiến Khu D chứ
           hai con với chồng.  Nhiều lần tâm sự, em bàn kế        không phải C. Tụi em qua Mỹ được sáu năm rồi,
           với Tân là mình phải tìm đường đi ra khỏi nước vì      mọi việc cũng ổn định, Yến cứ nhắc đến anh hoài,
           không  thể  sống  với  bọn  man  di  mọi  rợ  này      anh nói chuyện với Yến nha, để em chuyển phone
           được…! Tân khuyên em nên kiên nhẫn chờ sự bảo          cho vợ em. Trong tâm của tôi có nhiều xúc động
           lãnh của người em ruột của Tân đang định cư ở          vui mừng như được gặp lại người thân bấy lâu xa
           New Orlean, Louissiana…                                cách tưởng chừng như biền biệt tăm hơi…!
             Tôi ngồi yên lặng trong căn phòng khách xinh           - A lô,… Tôi Út Bạch Lan nghe đây.
           xắn nhà của Yến và lắng nghe nàng nói như giải           - Hi,…Ông anh đạp xích lô à! Em tưởng anh là
           bày tâm sự, chiếc xích lô của tôi được khóa cẩn        Lính Cộng Hoà tình nghĩa “huynh đệ chi binh”
           thận bên ngoài, chồng và hai con của Yến đang          thương dân nghèo, ruộng hoang cỏ cháy, thấy nỗi
           xem truyền hình trên lầu. Yến vẫn nghĩ rằng tôi là     xót xa của kiếp đoạ đày …Ai có ngờ ông anh bèn
           một  Sĩ  Quan  Nhẩy  Dù  đã  đưọc  giải  ngũ  trước    vượt  biển  giông  đi  …đi  luôn…không  thương
           “trận hồng thuỷ” và tôi cũng không hề hé môi để        người  em  gái  nhỏ  Chợ  Gạo  còn  ở  lại  chờ
           lộ tông tích của mình đang mang tội vượt  ngục và      trông…thì ra ông anh cũng ác ôn như mấy thằng
           dám  tham  gia  kháng  chiến  với  “Sư  Đoàn  Tiền     cán ngố thời lai đồ điếu thành công dị hợm…!!!
           Giang”. Bỗng Yến chợt hỏi:                             Anh còn nhớ anh đã nói gì với em trước khi anh
             -  Hay  là  em  để  kiếm  một  việc  làm  cho  anh   biệt tích không? Anh nói là anh có đường đi, em
           trong bệnh viện của em?                                biết ngay là anh đi đâu rồi, nhưng anh dấu tụi em,
             - Không! Cám ơn cô, tôi “có đường đi” và cũng        điều đáng trách là anh không dẫn tụi em theo, rồi
           chưa  biết đi đâu…? Nhưng tôi phải đi, cho dù          bây giờ sang Mỹ còn viết bài về ba cô y tá ở Chiến
           phải trả giá bằng mạng sống của chính  mình, chắc      Khu C nữa… Tình cờ em đọc được bài viết đó
           cô cũng biết…? Nay vì ân tình nghĩa lụy, cô đã         mới biết anh là Đại Đội Trưởng Trinh Sát 2 Nhẩy
           giúp cho tôi có thêm nghị lực để mạnh dạn bước         Dù “ác ôn có nợ máu với nhân dân”  chớ không
           tới với cảnh ngộ khó khăn như thuyền trôi mắc          phải là ông phu xích lô râu tóc xồm xoàm đưa đón
           trên khúc sông cạn…và mãi tới hôm nay tôi vẫn          em đi làm và ngồi nghe em kể chuyện chiến khu…
           còn nhớ như in là cô đã trả lời câu hỏi của tôi: “     Lúc anh “biến” mất, em cứ tưởng anh bị tai nạn,
           mạng sống của con người là quan trọng..”. Rồi từ       cứ chờ anh đến chở đi làm, chờ hoài không thấy
           sau đó tôi rời bỏ quê hương mà trong lòng vẫn          anh tới, em phải đi bộ...và nhớ hoài đến gương
           không quên hình ảnh cô Yến ở Chợ Gạo  và là            mặt của tên ĐĐT/TS2NDù “ác ôn” đã thẩm vấn
           Duyên- Nghiệp tao phùng kỳ diệu từ buổi gặp gỡ         em rất ư hoà bình...!
           nhau trong chiến khu D.                                  Tôi vội ngắt lời và đùa vui:
                                                                    - Cô Yến nè,...Cô nói như vậy không sợ anh
           Năm 2014 Tại Mỹ:                                       Tân chồng cô giận sao?
                                                                    - Hổng có đâu! Tân rất yêu thương, thông cảm,
             Một cú điện thoại lạ với zip code 508 từ vùng        chia xẻ, tôn trọng và chìu chuộng em mọi thứ, anh
           Boston, Massachusetts:                                 không câu nệ, nhỏ mọn với quá khứ của em từ tâm
             - Dạ tôi là Tân… xin được nói chuyện với anh         hồn lẫn vật chất. Với Tân là tình nghĩa vợ chồng,
           Út Bạch Lan ạ!                                         với anh là ân oán của thù và bạn, anh là thù của
             - Dạ tôi Út Bạch Lan nghe đây.                       em, em cũng là thù của anh, nhưng tại sao em vẫn
             - Dạ thưa anh…em là Tân, chồng của cô Yến            luôn nghĩ tới anh…? Vì anh là người bạn hay nói
           Chợ Gạo đây ạnh ạ…! Em có quen với một vài             xa hơn anh là nhất điểm tinh thần là “động lực” để
           người bạn, họ nói biết anh, em xin số điện thoại       em tự cứu vớt đời mình ra khỏi lớp bùn thối tha




                                                                                                               308

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313