Page 311 - index
P. 311

- Sao dọn chỉ có 2 cái chén ăn cơm? Yến vội            - Cô có biết những người Lính thi hành lệnh
           trả lời:                                               bắn bỏ các cô bây giờ ra sao không?
             - Phần này là của tụi em, còn của anh là cái           - Dạ không.
           khác …!                                                  - Họ đã chết trận hết cả rồi!
             Tân đứng dậy, mở closet lấy ra một gói giấy            Đôi  mắt  Yến  khép  nhẹ,  tâm  hồn  như  chùng
           rồi từ tốn mở ra, bên trong là một hộp giấy cứng       xuống, tôi thấy lóng lánh ánh mắt hình như có giọt
           để trước mặt tôi…là một phần lương khô cá nhân         lệ ngàn phương đọng ở khoé mắt, Yến cố che giấu
           của Quân Đội Mỹ “chính nó” Ration C…!!! Tôi            nỗi xúc động, nén bi thương  bằng cách cầm đũa
           quá ư là ngạc nhiên và xúc động bội phần, tâm          lùa vội một vài miếng cơm ăn thẩn thờ, đôi mắt cố
           thần như  bị hụt hẩng… và cả ba chúng tôi không        nhìn  xuống  bàn  để  tránh  không  bật  ra  tiếng
           ai mở miệng nói được một lời nào, nghẹn ngào           khóc…! Tôi đánh trống lãng, xoay qua hỏi Tân về
           trong nỗi niềm chợt buồn vui lẫn lộn như muốn          chuyện làm ăn sinh sống. Từ ngày về thành phố
           khóc “nói  chi  cũng bằng thừa”…! Trên bàn ăn          ngoại ô Boston này, nhờ người bạn giúp đở, Tân
           Yến hai tay chống cằm cứ nhìn tôi thương cảm và        đi làm thợ tiện, Yến làm y tá bán thời gian cho
           không màng chi  ăn uống...! Tôi  bỗng “dở  hơi”        một văn phòng bác sĩ người Việt, cuộc sống ổn
           lúng túng vụng về như gả khờ khạo vì trên “đưòng       định mặc dù còn nhiều vất vả… Trong suốt thời
           chiến chinh” lì lợm ít khi “bị” rơi vào trạng huống    gian này rất nhiều tên đặc tình (tình báo dân vận)
           “thương nữ tái hiệp anh hùng bèn sầu bi tích lệ”       Việt Cộng  liên lạc, đề nghị sẽ cung cấp tiền bạc,
           …!                                                     phương  tiện  để  cho  Yến  tái  hoạt  động  lại  cho
             - Vợ chồng em ăn cơm đi...”tôi” cũng ăn. Yến         chúng, nhưng Yến dứt khoát từ chối không hợp
           nhanh nhẩu:                                            tác với bọn quỉ đỏ này nữa.
             - Ăn sao được mà ăn… vì tụi em mừng quá khi            Tôi hỏi Tân:
           gặp lại anh còn tưởng chừng như một giấc mơ!              - Chú là cựu giáo sư văn chương lâu năm của
           Anh biết không, khi em nghe anh ra lệnh đem tụi        Trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu. Vậy chú
           em ra xa bắn bỏ, em nghĩ số mạng  mình đã kết          nghĩ thế nào về buổi tao ngộ ngày hôm nay giữa
           thúc, với hai tay bị trói chặt, mắt bị bịt che kín,    tôi và vợ chú là hai người khác chuyến tuyến, tôi
           thân mình bị đè sấp xuống đám lau sậy…Bỗng ba          Quốc Gia và Yến Cộng Sản?
           bốn tràng đạn nổ muốn xé  rách màng nhĩ, hồn             - Thưa anh,...Sau 1975 giữa hai “phe” Quốc
           phi, phách tán bay bổng lên mây, rồi lại nghe văng     Gia và Cộng Sản đã có một lằn ranh rõ rệt do “bên
           vẳng tiếng của ai đó nói:” cởi trói cho cô này thôi    thắng cuộc” cao ngạo vạch ra, chúng qui định tất
           “! Rồi tiếng chân của “tử thần” xa dần…chỉ còn         cả nhân sự Quân, Cán, Chính miền Nam là Nguỵ
           lại tiếng khóc thổn thức của ba đứa em mà thôi…!       Quyền và toàn thể dân miền Nam là Nguỵ Dân.
           Chị Hanh được cởi trói vì khỏe mạnh và lớn con         Cũng như anh, em đã chịu đựng trải qua nhiều
           hơn hai đứa em, rồi chị ấy lần lượt cởi trói cho em    đắng cay với chế độ mới, là một nhà giáo. mà chỉ
           và Ánh…hoàn hồn và mừng rỡ vì biết mình còn            biết cúi đầu nghe những lời thuyết giảng của bọn
           sống, chúng em vội vàng lội qua sông Bé tìm về         cán ngố, dốt đặc cán mai, “rao giảng” tà thuyết
           được đơn vị của mình trong khi ba hộp lương khô        Marxism, Leninism như con vẹt cho đám học trò
           Racion  C vẫn còn trong bịt  nylon  dắt  theo bên      thơ dại, tuổi đời ăn chưa no lo chưa tới …là nỗi
           mình. Từ sau đó, “tư duy” của em dần… dần thay         đau tra tấn tinh thần vô cùng…! Em cũng phải
           đổi rồi  tự hỏi người “Lính Ngụy” có thật đánh         kham nhẫn để được còn có việc làm và tiêu chuẩn
           thuê cho Mỹ và có ác ôn hiếp dâm phụ nữ, bắn           mua được nhu yếu phẩm để nuôi thân hèn mọn …
           giết dân hiền lành, lương thiện như những gì mà        và tiếp tế phụ giúp cho cha mẹ! Thời gian sau em
           em đã bị “chúng nó” tuyên truyền nhồi nhét vào         gặp  Yến,  hai  đứa  yêu  nhau  rồi  lấy  nhau  thành
           đầu óc từ bấy lâu nay không …?.                        chồng vợ, Yến chân thật tâm sự với em những nỗi
              Tôi chợt nhớ tới những binh sĩ dưới quyền đã        tủi nhục, gian truân của cả quảng đời lỡ bước lầm
           thi hành “lệnh bắn bỏ” 3 cô y tá cán bộ VC trong       đường đi theo bầy quỉ đỏ vô thường giết hại dân
           Chiến Khu D, bèn hỏi Yến:                              lành, đốt phá quê hương…Nhưng cũng là do  ở




                                                                                                               311

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316