Page 306 - index
P. 306

Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà đầu hàng Bắc             lô, bụng đói lã vì cả ngày ế khách, tai nghe tiếng
           Quân Việt Cộng. “kẻ xấu đã thắng” cuộc (phát           mưa gió rít từng cơn qua tấm bạt che không đủ kín
           ngôn của Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Liên Bang             làm ướt lạnh thêm nỗi cơ hàn…! Tôi cảm cảnh đời
           Mỹ Senetor John Mc Cain) lên ngôi, Người (viết         khốn khổ vây kín, làm thân cá chậu chim lồng
           Hoa) bại trận, xuống làm thân trâu ngựa với bao        phải luôn cảnh giác hiểm nguy rình rập, nơm nớp
           nỗi  chua  xót  đau  buồn…!    Cóc  nhái,  ếch  ễnh    lo sợ bị nghi, bị bắt và bị giết trả thù “quân  Dù
           ương, loài sâu bọ, lũ súc vật “tất tần tật” nhẩy bàn   nguỵ ác ôn có nợ máu với nhân dân” …rồi mệt lã
           độc, chấp đôi cánh lên “giời” hiển lộ vạn sự ác        ngủ thiếp đi, trong cơn mơ chợt tỉnh giấc còn cảm
           độc, gian trá, tàn bạo và ti tiện của đám vốn gốc      giác luyến tiếc chiếc xe Jeep có huy hiệu Nhẩy Dù
           bần nông vô học kinh niên và di căn dòng giống         và chiếc “cần câu” antena của đơn vị dành cho tôi
           mò cua, bắt ốc, leo trèo hái quả của thời chưa tiến    xử dụng công vụ …và lung linh ảnh hiện đôi mắt
           hoá…chúng tự ti mặc cảm “quê một cục” nên cố           đen  buồn  xa  vắng  của  người  em  gái  nhỏ  bên
           căng hết “giây cót” vênh váo thị uy quyền lực bèn      vuông cửa nhìn theo bóng quân qua làng:
           hằn học, hung hăng trả thù và chiếm đoạt tất cả
           của cải, tài sản luôn cả thân “xác” xinh đẹp phụ          Gởi theo ánh mắt mơ màng
           nữ “Nguỵ Quân, Nguỵ Quyền” miền Nam là thiên              Chiều mưa đồng tháp nhớ hàng quân qua!
           đường mà cả đời nằm mơ chúng cũng không bao               Ôi thật:
           giờ dám  nghĩ  tới,  huống chi  là thẳng tay  chém        Đẹp làm sao trong giây phút phân kỳ
           giết, “vô tư” cướp bóc dễ dàng và hả hê loài thú          Trong ánh mắt đã say mầu quên lãng…!
           dữ thay khoác lên thân thô bỉ còn dính bám đầy
           đất phèn bằng lớp lông vàng ròng óng ánh mới,             Nhưng rồi mưa hắt hiu lạnh, chợt tỉnh giấc, bẽ
           chúng loi nhoi  tràn vào chợ còn nguyên dạng cáo          bàng tiếc nuối biết đấy chỉ là mơ thôi …!
           đồng, nanh vuốt còn ngay ngáy mùi tanh của máu
           tươi nạn nhân Quân, Dân, Cán, Chính miền Nam           Rồi Có Một Ngày Kỳ Diệu Đã Đến:
           thua trận…! Thân phận tôi nay như “bèo giạt hoa
           trôi”  tựa  đám  lục  bình  bềnh  bồng  lững  lờ  trên     Tôi thả một người khách ở bến xe, đạp tà tà trở
           dòng sông Tiền Giang mang theo nhiều kỷ niệm           về Chợ Hàng Bông để “lên tài”, qua khỏi ngã năm
           của thời học trò với áo chemise trắng, quần xanh       cây xăng tới cư xá công chức bên sau nhà thờ Tin
           ngày  ngày  đến  trường  nô  đùa  và  học  hành  với   Lành, thấy một phụ nữ còn rất trẻ vẩy tay ra dấu
           Thầy, Cô và phấn bảng…! Nay gặp buổi “thế thời         gọi, tôi đưa tay kéo thắng tấp xe vào lề. Người phụ
           phải thế” tôi đang ngồi “yên hùng” trên xe xích lô,    nữ  nhìn thoáng tôi rồi bước lên xe và nói:
           chân nhấn bàn đạp, chạy qua các đường ngõ ngách          - Chú chở tôi tới Bệnh Viện Mỹ Tho.
           phố phường nội thành Mỹ Tho, chân mõi nhừ run            Tôi gượng lấy thế, lại cong lưng nhấn bàn đạp
           rẩy, mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt chảy lăn dài xuống       xe lao tới, đoạn đường từ đây tới Bệnh Viện Mỹ
           má pha lẫn với nươc mắt vì nhớ đến những lần về        Tho chỉ non một cây số, đến nơi “bà” xuống xe lúi
           phép thăm gia đình, quanh quẩn bên Mẹ hiền như         húi móc túi xách tay trả cho tôi hai đồng. Khi đưa
           những ngày còn thơ dại không muốn rời xa…!             tiền cho tôi, “bà” lại nhìn mặt tôi như quan sát  và
           Nơi đây là Công Viên Lạc Hồng, Công Viên Dân           lần này tôi thấy vẻ mặt của “bà” hơi khác thường,
           Chủ, kia là sân banh, ngôi trường Nguyễn Đình          cử chỉ lúng túng như có một điều gì bất chợt khiến
           Chiểu, Bến Phà Rạch Miểu, Cầu Quây, Chợ Cũ,            bà tần ngần…?Trong tâm tôi cũng có một “cái” gì
           Chợ Vòng Nhỏ...nay nơi nơi rực màu cờ đỏ, màu          đó dao động như viên sỏi thả vào mặt hồ ký ức
           máu tươi đã nhuộm đen và phủ chụp đời tôi trên         mông  lung  xa  xưa  và  chưa  hẳn  phai  mờ…Tôi
           yên chiếc xe xích lô này, tôi còng lưng đạp miệt       bỗng dạn dĩ cố nhìn kỷ gương mặt và ánh mắt của
           mài chở khách để độ nhật qua ngày….! Có những          “bà”, khuôn “trăng” nầy, ánh mắt nầy, âm điệu lời
           chiều hôm trời mưa mù mịt không còn thấy ánh           nói tuy ngắn ngủi khi nãy… như có gì quen thuộc
           đèn vàng vọt bóng điện đường, nhà nhà đã đóng          mà tôi đã từng gặp “gỡ” ở đâu…? Nhưng thôi đi,
           cửa im lìm, tôi ngồi lọt thỏm trong lòng chiếc xích




                                                                                                               306

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311