Page 305 - index
P. 305
trước khi chúng tôi vượt sông. Tôi trở vào “hiện sát khí hận thù chúng tôi, do tuyên truyền nhồi sọ
trường” cố tình “phán” lớn tiếng căn dặn vớiThiếu “ý thức hệ” chính trị giảo hoạt, chứ thực tế ngay
Úy Sang: chính tôi đây là một quân nhân cầm súng chiến
- Đêm nay cho ba cô ăn uống đầy đủ, bỏ vào đấu, vào sinh ra tử, đời sống dính liền với trận mạc
túi vải của họ mỗi ngưòi một phần lương thực lặn lội, xông pha từ những khu chiến thuật núi
Ration C, rồi đem ra xa...bắn bỏ!!! rừng bạc ngàn, đèo heo hút gió cho đến có những
Truyền chỉ thị thi hành cho thuộc hạ xong, tôi chiều mây mù giăng giăng khắp n ẻo sơn khê, áo
vội vả trở gót đi nhanh để khỏi phải nhìn thấy trận ướt đẫm lành lạnh, không biết là hơi sương
những đôi mắt ngỡ ngàng kinh hoàng của ba cô rừng hay mồ hôi làm se lạnh nỗi chạnh lòng đời
cán bộ “vẹm” tuổi đời đương độ xuân thì…!!! Tôi lính lắm gian khổ, nhiều hiểm nguy…! Tôi phải
không biết trong số ba “tử tội” đáng thương hại phát triển tối đa tài năng chỉ huy, chiến đấu tính
sắp bị dẫn đi “bắn bỏ” đó, có ai thông minh chợt trội vượt hơn quân địch ngàn lần để chiến thắng
hiểu vì sao lệnh xử tử mà còn lại được cẩn thận và bảo vệ, giữ cho binh sĩ tổn thất ít nhất …tôi vẫn
“ban” cho mỗi người một phần lương khô cá nhân ít có khi nào phải lâm vào trường hợp căm thù
đem theo, không lẽ để mang về bên kia thế giới địch quân để “thề phanh thây, uống máu quân
cõi ma mà “thọ hưởng” ẩm thực …?!!! Bất giác thù…” như Bắc Quân VC đã học tập thành quán
tôi mỉm cười thú vị và tưởng tượng cảnh ba “tử tính ác độc đối xử vô cảm, tàn sát đồng bào cùng
tội” sẽ sợ té đái khi tràng súng nổ xé màng tai để chủng tộc “Họ Hồng Bằng” (chim Hồng lớn, chim
tống tiễn đưa ba “nàng” về cõi sống…!!! Trên Bằng, chim Bồ Nông bắt cá, biểu tượng khắc vẻ
đường đi trở lại chổ đóng quân tôi suy nghĩ: trên mặt Trống Đồng)…? Trong nỗi niềm thông
Chúng ta từ cõi hư vô nào thai sinh đến cuộc đời cảm và thương cảm hoàn cảnh của ba cô y tá Việt
nầy, cách sông, cách núi, qua biển, qua triền đồi Cộng bị bắt trong Chiến Khu D, tôi đã quyết định
thẳm vực…luân cư, định cư…là người da đen, da theo lương tâm của con Người lương thiện mà thả
đỏ, da trắng, da vàng…khác chủng loại chăng? họ trở về với đời sống tự do và hy vọng họ sẽ trở
Nhưng tựu chung đã là Người thì “nhân sinh kế lại làng quê, chốn cũ để đoàn tụ với thân nhân
tại ư xuân”, Nhân Tính hầu hết đều giống nhau là trong mái gia đình bình yên và hạnh phúc…! Bất
tham sống và sợ chết…và đã là Người chưa đủ, giác tôi cảm thấy có nỗi buồn mang mang như
mà phải học và hành, trau giồi nhân phẩm để được buổi chiều cuối năm còn dẫn quân di hành dọc
làm Người (viết Hoa), chứ không chỉ là loài thụ theo con đường hương lộ và trời dần tối mờ mờ
tạo vô tri, vô giác bất mộ nhân tố …vậy thì phải chỉ còn le lói chút ráng chiều chưa nỡ tan phai.
sống theo Nhân Đạo là con đướng lớn thẳng mà
Đạo Lý “cái” nhất định con người phải noi theo Có những chiều mưa buồn giăng giăng khắp
để đạt đến đích điểm dự cầu là sống tự do, hạnh lối
phúc trong hoà bình với những chặng tiến hoá tất Có những chiều giá lạnh tím cả hoàng hôn
yếu của loài người…mà từ thuở lọt lòng lớn lên Tôi di qua thôn xa heo hút lưng đèo
biết nghe, biết học, biết viết… từ trong gia đình Rừng cây hoang vắng tiêu điều
chí cho tới học đường ai ai cũng được Ông Bà, Và lòng như thấy cô liêu…!
Cha Mẹ, Thầy Cô, Anh Chị, Cô Bác láng giềng Mấy năm trời cuộc đời quân nhân đây đó
dạy dỗ như hun đúc với “Khuôn Vàng, Thước Mấy năm trời xuôi ngược cuối nẻo đường xa
Ngọc” lấy Nhân Ái là tâm từ bi, thương yêu mà Tôi đây mang tâm tư anh lính xa nhà
đối đãi, cư xử với nhau, giữ giềng mối Nhân Luân Mà lòng vẫn thấy xót xa
như: Đạo Vơ Chồng, ơn nghĩa Ông Bà, Cha Mẹ, Vì non nước còn đau buồn…!
Thầy Cô, tình nghĩa Huynh Đệ ràng giữ hài hoà
với nhau…Tôi không thể ra lệnh giết những cô gái 30 Tháng 4 Năm 1975 Cuộc “Bàn Giao” Miền
yếu đuối thế cô, trong tay không có một tấc sắt Nam:
làm vũ khí để tự vệ, cho dù họ ở bên kia chuyến
tuyến, tuy có đối nghịch và đối phương đằng đằng
305
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX