Page 307 - index
P. 307

mình phu xích lô mà! “Bà” ta lấy lại “vẻ” bình           Nhưng:
           thường rồi nói:
             - Chiều nay, tôi có vài việc cần phải đi một vài        Nếu biết cuộc đời là hữu phùng, hữu biệt
           chỗ. Khoảng 5 giờ chiều chú đến đón tôi được              Thì tôi xin như mây trắng mãi ngàn phương…
           không? Chú cứ chờ ở đây khoảng vào giờ đó, tính           Nếu biết cuộc đời là sầu đa lạc thiểu
           bao nhiêu tôi sẽ trả.                                     Sao  chân  cầu  còn  lưu  luyến  nước  trường
             - Dạ tôi sẽ đến trước 5 giờ và chờ “bà”.                giang?
             Tôi dao động vì tôi đã nhìn và nhận ra gương            Ai đã qua sông còn ngoảnh vời cố quận,
           mặt trái soan cùng đôi mắt đen láy thông minh             Thiên lãng xa, ải nhạn hướng đâu tìm?
           cùng  giọng  nói  của  “bà”  Nguyễn  Thị  Yến  quê        (MĐTTA)
           quán Chợ Gạo Mỹ Tho, cô đã bị đơn vị tôi bắt và
           thả ra trong Chiến Khu D từ 5 năm trước kia. Tiếp      Câu Chuyện Của Nguyễn Thị Yến:
           tục công việc, tôi đạp xe trở lại bệnh viện trước
           giờ hẹn để đón “bà” khách “xộp”. Yến từ hành             Sau  những  tràng  đạn  nổ  vang,  em  hồn  phi
           lang bước ra vội vã lên xe xích lô của tôi và đột      phách tán, năm mười phút sau mà cứ tưởng mình
           ngột thay đổi cách xưng hô:                            đã chết, khi tỉnh hồn, em với Hạnh, Ánh lội qua
             - Anh đưa em xuống Chợ Cũ để thăm một bệnh           sông Bé và tìm gặp được đơn vị cũ rồi cứ chạy
           nhân, chờ em rồi đưa em về nhà.                        miết qua bên Miên, cho đến ngày được lệnh chuẩn
             Ngồi  trên  xe,  Yến  cứ  quay  đầu  lại  nhìn  tôi   bị cho chiến trường An Lộc, em được cân nhắc
           nhiều lần, có lần nhìn chằm chặp vào gương mặt         lên chức vụ Y Tá Trưởng của Công Trường 5 vì
           rám nắng, râu ria lõm chõm gầy hóp của tôi….Tôi        bởi thế cô, cánh hoa trong tay lang sói, em bị ép
           hoang mang có chút lo âu vì bản thân đang sống         uổng, phải trải qua tay bao nhiêu thằng thủ trưởng
           trong tình trạng kẻ bị tầm nã, trốn trại tù! Không     khốn  nạn,  chúng  thèm  khát  và  lạm  dụng  thân
           biết Yến đang làm gì, nhưng chắc chắn phải là          “xác” em như đồ vật để thoả mãn bệnh thái dâm
           phải  cán  bộ  có  chức  sắc  của  chế  độ  mới,  nếu   dục tiêm nhiễm nhiều thú tính man rợ hạ liệt  nhơ
           không thì làm sao ở cư xá công chức sang trọng         nhớp thấp hèn…! Đôi khi em muốn tự tử, lại nghĩ
           nhất của thành phố này? Trên đường trở về nhà,         tới Mẹ già hiu quạnh luôn ngóng chờ tin con, rồi
           Yến bất chợt quay nhìn lại và hỏi tôi:                 lại không dám chết, em như cái xác sống phó mặc
             - Trước năm 75 anh có đi lính Nhẩy Dù không?         cho cảnh đời đưa đẩy và em nghĩ tới anh, thầm hỏi
             -  Dạ  có,  nhưng  tôi  giải  ngũ  trước  khi  giải   tại sao lúc đó anh không hỏi đơn vị của em ở đâu,
           phóng, vì bị thương gãy chân…! Tôi bịa chuyện          có bao nhiêu người, đang di chuyển và trú đóng ở
           nói dối tránh né.                                      nơi nào… mà chỉ “tra vấn” em những câu rặt Tình
             - Năm 1971 anh có đi hành quân ở Sông Bé             Người  rồi bày kế “xử tử” bọn em bằng những loạt
           tỉnh Phước Long hay không?                             đạn bắn chỉ thiên…? Bao nhiêu năm phải chung
             Tôi trả lời ngay là không. Tôi đoán biết Yến đã      sống với bọn chúng, em chỉ thấy toàn là giả dối,
           nhận ra tôi nhưng chưa chắc nên mới hỏi thăm dò        dốt nát, ngu đần…Em thật sự ngán ngẫm, muốn
           những câu hỏi huỵch tẹt ra như thế. Trước kia tôi      thoát  ly  nhưng  cảnh  ngộ  như  những  gọng  kìm
           thẩm vấn cô, ngày nay cô thẩm vấn tôi, ngẫm sự         khép chặt vào chân đành thúc thủ chịu trận cho
           đời “tạo hoá” hay định mệnh thật là trớ trêu…?         qua ngày tháng…! Ừ thôi,  thì cứ tự an ủi có lẽ
           Về đến nhà, Yến xuống xe, móc ví nhét vào tay          nghiệp chướng vay từ kiếp nào theo đuổi báo oán,
           tôi tờ giấy bạc “cụ Hồ” 50 đồng và căn dặn:            trong  kiếp  nầy  phải  trả  mà  thôi…?!    Sau  “giải
             - Tám giờ ngày mai, em chờ ở đây, anh đến đón        phóng” 30 tháng 4 năm 1975, em xin về quê quán
           em đi làm.                                             Chợ Gạo để quán xuyến mãnh vườn của Cha Mẹ
                                                                  để lại. Nhưng chúng nó giữ lại và cho em làm Phó
             Nếu biết Hữu Duyên sao không Tao Ngộ,                Giám Đốc bệnh viện Mỹ Tho dưới quyền cai quản
             Nếu  biết  Nghiệp  Chướng  sao  không  Hữu           của con mẹ mập i tờ rít từ ngoài Bắc cử vào. Đến
           Phùng?                                                 năm 1976 em kết hôn với anh Tân là cựu Giáo Sư




                                                                                                               307

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312