Page 334 - index
P. 334
bạc tình của mình, chị cảm thấy xấu hổ. Làm sao anh giữa lúc tiệm đang có khách, có mặt những
cha con anh không oán trách? người lạ.
Người tài xế hỏi chị: Chị hỏi người bán café:
- Chị xuống xe, hay còn đi đâu khác? - Quán phở bên kia mấy giờ mới đóng cửa?
- Anh cho tôi xuống đây. - Sắp đóng cửa bây giờ. Quán chỉ bán buổi sáng
Rồi chị móc ví trả tiền xe, không quên gửi tiền và trưa, hai giờ chiều đóng cửa để ông ấy đi chợ
thêm cho tài xế. lấy hàng về nấu, chuẩn bị cho sáng mai. Ngày nào
Chị vào một quán nước đối diện với tiệm phở cũng vậy, tội nghiệp.
của anh bên kia đường, tìm một chỗ ngồi thích - Anh ấy không lấy vợ khác sao?
hợp để nhìn qua. Chị phân vân không biết làm - Ông ấy bảo rằng mình nghèo quá không lo
cách nào để gặp anh, trong lúc khách khứa còn ra cho người ta trọn vẹn, làm khổ thêm một người
vào. Chị gọi một ly café đá rồi hỏi chuyện người nữa, mình không đành. Thôi ở vậy nuôi con. Ông
bán quán: ấy cũng có nhiều bà thương, cũng có bà lắm của
- Tiệm phở bên kia đường bán có khá không nhiều tiền, nhưng ông không màng tới, hình như
chị? ông sợ chuyện lấy vợ. Một con chim bị thương
- Phở bình dân rẻ tiền, bán cho khách lao động nên sợ hãi tiếng bật của cung.
quen biết, kiếm đủ sống? Chị cuối xuống, khóc nức nở như có ai thọc
Chị muốn hỏi về đứa con gái của chị, nhưng trúng yếu huyệt. Sau cơn giằng xé con tim, chị gỡ
không biết cách nào chị phải hỏi một cách lòng kiếng đen ra lấy khăn lau nước mắt. Ngày xưa anh
vòng, mông lung: đẹp trai, một trung úy phi công bay bướm. Nhưng
- Có một mình anh đó đứng bán, không có ai khi kết hôn với chị, anh từ bỏ tất cả các thú vui về
giúp anh ấy sao? sống với vợ con. Lương trung úy của anh cộng với
- Trước đây thỉnh thoảng có đứa con gái phụ lương giáo viên của chị, hai vợ chồng không giàu
với cha, bây giờ nó đi học xa chỉ một mình ổng có nhưng sống thoải mái. Những ngày sống với
làm. nhau thật hạnh phúc, buổi chiều anh chở vợ con
Chị ngạc nhiên: trên chiếc xe lambretta đi hóng mát trên bờ sông
- Bộ ở đây không có trường sao mà phải đi học Hàn. Thứ bảy gửi con cho bà ngoại, vợ chồng đi
xa? xem ciné hay nhảy đầm. Một khoảng thời gian
- Con bé học giỏi lắm. Lên đại học, ở đây ngắn đó đã cho chị hiểu được thế nào là hạnh
không có ngành đó, nên nó phải vào Sài Gòn. phúc, mà suốt cuộc đời sau nầy chị không thể nào
Chị cuối mặt thoáng một vẻ vui mừng. Chị nói tìm lại được. Chính chị là người đánh rơi mất cái
một cách bâng quơ: hạnh phúc tuyệt vời đó, chối bỏ chồng con, chạy
- Bán phở bình dân mà nuôi con lên đại học, theo một thứ danh lợi phồn hoa. Đày ải anh và con
giỏi thiệt. lâm vào cảnh bần cùng tồi tệ.
Người bán quán dừng tay pha café, nhìn chị Chị nói thật với người bán café:
như soi mói và trách móc một cách nhẹ nhàng: - Tôi là vợ của anh Lượm trước đây và là mẹ
- Ông đó có vợ đi Mỹ nhưng biệt tích, nghe nói của cháu Hậu. Không ngờ rằng tôi đã gây ra nhiều
bà ta có chồng khác không giúp gì cho cha con oan nghiệt cho cha con họ quá. Chính tôi cũng
ông ấy hết. Tệ thật. không thể tha thứ cho lầm lỗi của mình, thì làm
Một lời cố ý hay vô tình đã làm cho chị thấm sao tôi đòi hỏi chồng và con tôi tha thứ cho tôi
đau. Một người dưng bên ngoài không ở trong được.
cuộc, nhưng thấu hiểu được hoàn cảnh của cha - Tôi không ngạc nhiên, vì Hậu giống bà như
con anh, lời của họ như muối xát vào mặt chị, đúc. Khi nghe bà hỏi thăm ông Lượm là tôi có linh
huống gì cha con anh làm sao tránh được sự phẩn tính đoán ra được bà là vợ của ông ấy trước đây.
nộ? Chị tự hỏi có nên gặp anh ngay bây giờ Bà cứ qua đó gặp ổng, chắc ông mừng lắm.
không? Chị có chịu nổi sự chửi bới nặng nề của
334
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX