Page 336 - index
P. 336

lông mày rậm rạp, mái tóc muối tiêu bềnh bồng          ăn học, dặn dò con cố gắng dè xẻn trong số tiền ít
           một  chút  phong  trần,  vẫn  hồn  nhiên  tươi  cười,   ỏi đó. Tội nghiệp con bé, biết cha khổ cực nên
           thanh thản. Một tấm lòng rộng lượng. Trông anh         không dám tiêu một đồng bạc nào phung phí. Con
           sao oai vệ, lớn lao quá. Còn chị, trong bộ áo quần     bé nói với cha nhiều lần là nó phải học. Chỉ có học
           đắt tiền, sang trọng. Khuôn mặt hồng hào trắng         sau nầy mới giúp được cha thoát khỏi cái cảnh
           trẻo. Sao chị vẫn cảm thấy mình thấp hèn và u tối      nghèo khó. Con bé khôn lanh từ nhỏ, đã lăn lóc
           quá.                                                   với cha trong mưu sinh, trưởng thành trong chật
             - Anh thù ghét em, khinh bỉ em, phỉ nhổ em...        vật, nên hiểu cái giá trị đồng tiền tạo ra từ mồ hôi,
           anh làm đi, hãy làm đi để em được thấy mình bị         từ khổ nhọc. Chính vì vậy nên anh cũng yên lòng
           trừng phạt, bị nguyền rủa. Em không mong anh và        khi phải xa con.
           con tha thứ, mọi thứ nầy em không xứng đáng              Sau khi những xúc động, những ngỡ ngàng gặp
           nhận lãnh. Về đây, em chỉ mong thấy được anh và        lại nhau trôi qua. Bây giờ anh nhìn chị một cách
           con, rồi em có chết cũng thỏa lòng.                    kỹ càng, để xem một con người hiền hậu, thương
             - Tại sao em phải đày ải mình như vậy để làm         yêu chồng con của thủa nào, sau một thời gian
           gì? Được em còn nhớ tình xưa đến thăm cha con          ngắn đến Mỹ, đã chối bỏ quá vãng của mình một
           anh, đó là diễm phúc lắm rồi. Chúng ta không còn       cách dễ dàng, ruồng bỏ chồng con. Anh lắc đầu,
           nợ gì với nhau, hãy để mọi chuyện yên nghỉ. Nếu        không thể hiểu nỗi lòng dạ con người, khéo léo
           em còn ở đây thỉnh thoảng đến thăm anh, còn vào        che đậy bên trong một sự phản phúc thối tha. Cái
           Sài  Gòn  thì  đến  thăm  Hậu,  nếu  em  có  thì  giờ.   nhận xét của anh có trung thực không? Có cay
           Cuộc sống của cha con anh như một cổ máy vận           nghiệt không? Hay anh là một nạn nhân của hoàn
           hành đều đặn, mười mấy năm không ngơi nghỉ.            cảnh nên phán xét sự việc nghiệt ngã như vậy.
           Em về, tự nhiên anh cảm thấy có một chút giao          Anh đã cố quên đi những uất hận, những khổ đau
           động,  cuộc  sống  như  chựng  lại.  Hy  vọng  mọi     của một con người sống cô thế nghèo hèn, bằng
           chuyện sẽ trở lại như cũ.                              lòng với những gì mình tạo ra được, cuốn mình
             - Có phải chăng đó là lời cảnh cáo? Đừng làm         trong cô đơn. Từ lâu đã quen sống trong một môi
           phiền anh phải không?                                  trường chật vật, không còn tha thiết đến chuyện
             Anh nhìn đi chỗ khác:                                lập lại gia đình. Anh ngán ngẩm với lòng người.
             - Em nghĩ sao cũng được, bây giờ không phải          Khi mới học tập trở về, nghe tin vợ đến Mỹ, anh
           lúc tranh cãi những chuyện vu vơ. Anh không nói        mừng lắm. Như vậy đời sống của cha con anh có
           như vậy. Nhưng nếu em nghĩ như vậy thì cũng            một tia hy vọng, sẽ được vợ trợ cấp, rồi một ngày
           chẳng sao. Từ lâu anh sống trong cô đơn quen rồi,      nào đó sẽ được vợ bảo lãnh. Thế nhưng năm nầy
           em về khuấy động lòng anh không ít. Dù có dửng         qua năm khác, trông ngóng dài cổ vợ vẫn biệt vô
           dưng thì cũng bị một cái ”sốc”. Anh thấy tủi thân.     âm tín. Cha con anh sống trong khổ cực, trong
           Hay là em đừng tới nữa, để anh yên vị với cách         thiếu thốn phải cắn răng chịu đựng. Tất cả các ước
           sống xưa nay của mình.                                 mong trong anh đều tan biến, không còn một tia
             Chị bật khóc nức nở, anh đã thẳng thừng đuổi         hy vọng nào. Cũng may, giữa lúc khó khăn như
           chị nhưng chị cảm thấy như vừa lòng. Bây giờ chị       vậy thì một người bạn được gia đình bảo lãnh đi
           mới  nhận  được  một  chút  hất  hủi,  ít  ra  nó  phải   Mỹ, bán lại tiệm phở bình dân nầy bằng cách trả
           mang một cái gì đó thể hiện sự trừng phạt. Mười        góp. Một cái phao vớt anh ra khỏi sự ngụp lặn
           lăm năm, anh đã đắng cay trong cực khổ, chờ vợ         trong bon chen, dù nó không đắt khách lắm nhưng
           thương tình gửi cho một ít tiền nuôi con, vợ lờ đi.    sau khi trang trải mọi thứ, cha con anh cũng có
           Anh bữa đói bữa no, hy sinh cho con. Những nhọc        một cuộc sống tạm ổn.
           nhằn trong thời kỳ khó khăn đó, anh không quên           Anh nói với chị:
           được. Bây giờ đời sống đã tạm ổn dù vẫn nghèo            - Con Hậu giống em như tạc, nhưng nó không
           khó, vẫn chật vật, nhưng không ở trong tình trạng      hiền hậu khéo léo bằng em. Nó sống với cha từ
           bức bách như hồi trước. Anh tự cảm thấy bằng           nhỏ nên tính tình của nó cứng rắn, dứt khoát.
           lòng với mình. Mỗi tháng gửi cho con một ít tiền




                                                                                                               336

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   331   332   333   334   335   336   337   338   339   340   341