Page 338 - index
P. 338
Anh không thấy gì ở chị một sự thay đổi, vẫn - Từ lâu con cứ nghĩ mẹ đã chết.
nhỏ nhẹ như ngày nào, vẫn còn thùy mị mà sao - Vâng, chính mẹ cũng nghĩ rằng mẹ đã chết.
trong lòng chị thay đổi nhiều như vậy. Anh không Hãy tha thứ cho mẹ.
muốn hỏi về gia đình của chị ở Mỹ, vì anh sợ đụng Khi ra đi, con mắt của con cứ đau đáu trông
tới một sự thật phủ phàng. Thôi hỏi để làm gì, khi chờ chị. Mỗi ngày qua đi là mỗi ngày chị cầu
mà mọi thứ đều nằm ngoài tay với, biết để rồi ấm nguyện cho chồng con chóng quên chị, xem như
ức chứ ích gì. Anh đưa chị đi những nơi mà ngày chị đã bỏ thây trên biển đông. Chị không liên lạc
xưa vợ chồng hay lui tới, khung cảnh tuy có đổi để cho chồng con nghĩ rằng chị đã chết. Nhưng
khác, nhưng trong lòng của hai người vẫn còn mỗi lần toan tính quyên sinh là mỗi lần chị thấy
đọng những dấu ấn. Chị xin anh cho chị về nhà ở đôi mắt của đứa con hốt hoảng nhìn chị, nên chị
vài ngày được không, để chờ con Hậu về rồi tính phải dừng lại ý định nầy. Thế mà chị không đủ can
sau. Anh phân vân, lại làm khó cho anh nữa rồi. đảm bắt liên lạc với chồng con. Chị sợ rằng sẽ gây
Cũng may căn nhà anh mới xây lại năm vừa qua, cho họ một sự đau khổ, một nhát chém trên lưng
tuy không tiện nghi nhưng cũng có nơi để chị mà không bao giờ lành được. Mười lăm năm, chị
nghỉ. Ghé qua khách sạn để chị lấy đồ đạc. Anh không thể chờ thêm được nữa. Phải trông thấy
ngạc nhiên, đi bao lâu mà mang đồ nhiều quá vậy, được mặt con, mặt chồng rồi qua lại Mỹ quyết
bốn cái va-li và một cái xách tay, phải nhờ khách định mọi chuyện.
sạn gọi taxi chở đồ. Chị ôm vai Hậu lay nhẹ:
Khi xe về tới đầu hẻm, cả xóm chạy ra nhìn - Hậu à, cho mẹ xin lỗi. Về đây mẹ mới biết
chị. Chị cảm thấy thẹn thùng, cúi đầu đi nhanh vào được một điều là ba và con hận mẹ, nhưng không
nhà. Chị còn nghe tiếng trằm trồ: “Bà đẹp quá, xua đuổi mẹ. Rồi đây con sẽ hiểu mẹ hơn. Cho
giống con Hậu như đúc”. Hàng xóm phụ anh đến bây giờ mẹ vẫn ở vậy, không có gia đình. Làm
mang va-li vào nhà, không quên chúc mừng anh sao mà tái giá được khi mà lòng mẹ bao giờ cũng
đoàn tụ. Anh nghe như có cái gì mỉa mai, thấm nghĩ về ba và con. Nhưng thôi chuyện nầy sẽ nói
đau. Có ai biết được nội tình của anh bây giờ. Vợ với con sau.
sờ sờ ở đó mà không phải của mình. Xa nhau lâu Anh giật mình nhìn sửng chị. Hậu nín khóc
ngày khi gặp lại mà trong lòng vẫn bình lặng. ngay, quay lui nhìn mẹ. Tất cả chờ đợi.
- Tối rồi, em muốn ăn gì anh chở đi. Chị thong thả nói với con:
- Em ăn chay, mười lăm năm nay. - Mẹ không nói dối con. Mười lăm năm nay mẹ
Anh nghe như có cái gì đó chói tai. Ăn chay chỉ biết đi làm, về nhà tụng kinh rồi đi ngủ, ngày
mười lăm năm nay để rồi bỏ bê chồng con như nào cũng vậy. Chỉ có cuối tuần đi chợ mua thức
vậy sao? Con người nầy càng gần càng thấy khó ăn. Mẹ nghĩ rằng Ba bây giờ đã có vợ khác. Không
hiểu. Những người có tâm nguyện ăn chay thì phải ngờ mọi chuyện không như vậy. Tội nghiệp, tất cả
hướng về những điều lương thiện. Việc của chị đều do mẹ.
đối xử với cha con anh mười lăm năm nay không - Thật hả mẹ, con mừng quá.
có chút lương thiện tí nào. Anh không thể nào hiểu Chị ôm con vò đầu:
nổi lòng dạ đàn bà. - Trong bốn cái va-li mẹ mang về, áo quần của
Hai ngày sau, Hậu về tới nhà. Bước vào cửa, con và Ba. Còn mẹ đồ dùng chỉ trong xách tay.
Hậu nhìn thấy chị, kinh ngạc và biết ngay người Qua lại Mỹ dần dần mẹ sẽ chuyển tất cả tiền về
đó là mẹ mình. Hậu quay mặt vào vách khóc nức cho con và Ba tùy nghi. Đó là số tiền dành dụm
nở, tiếng khóc mang nhiều suy nghĩ lẫn lộn: trách mười lăm năm của mẹ.
móc, thù ghét, mừng tủi v.v.. chị lại gần ôm con. *
Mười lăm năm bao giờ chị cũng nghĩ tới con, Thay đoạn cuối
chính vì nó mà chị giữ lại mạng sống nầy. Ai hiểu Thưa chị Hiền,
được cái đau khổ tột cùng của chị. Nước mắt chị Chị đã kể cho tôi nghe câu chuyện của đời chị.
rơi trên vai con. Chuyện quá sức thương tâm của một người đàn
Hậu nói trong nước mắt: bà bị dày vò bởi những nghịch cảnh trên biển
338
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX