Page 335 - index
P. 335

- Không đâu. Tôi nghĩ anh ấy có thể giết tôi         thù mãi trong người, chồng chất cái nầy lên cái
           cho hả giận, nhưng tôi không sợ. Có lẽ như vậy         kia, đến bây giờ  chắc nó đã dìm anh chết mất.
           tôi cảm thấy thanh thản hơn.                           Nhưng thôi, lâu quá mới gặp em, nói chuyện khác
             Chị trả tiền café, đứng dậy, cám ơn, rồi băng        cho vui.
           qua đường. Người bán hàng nhìn theo chị vừa lo           - Chuyện gì với em cũng không thể vui được.
           lắng, vừa thương hại, và cũng vừa có chút trách        Từ khi ngồi trên máy bay em khóc mãi cho đến
           móc. Anh đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, chị bước         bây giờ. Em nghĩ gặp anh, em sẽ bị xua đuổi, sẽ
           tới đứng phía sau, gọi khẻ:                            bị nguyền rủa thậm tệ. Em đã chuẩn bị những tình
             - Anh Lượm.                                          huống xấu nhất. Dù thế nào, dù có chết em cũng
             Anh quay lui, sững sờ, mắt anh sáng rực, đôi         phải gặp anh và con, để cho em thấy được mặt, rồi
           mày anh nhíu lại, rồi anh thốt lên:                    sau đó ra sao cũng mặc.
             - Hiền đó à, khỏe không em?                            - Cái gì mà ghê gớm đến thế. Tụi mình cũng đã
             Em không muốn anh hỏi em như vậy. Hãy tát            bắt đầu mấp mé đến tuổi già, không bằng lòng cái
           vào mặt em, chửi rủa hành hạ em và nếu cần có          gì thì nói với nhau, gây cho nhau khó khăn để làm
           con dao thái thịt trên bàn, anh có thể chém em một     gì? Con Hậu nó đi học ở Sài Gòn, em cần thì anh
           nhát.  Em  sẳn  sàng  tất  cả  rồi,  phải  dùng  những   cho địa chỉ để vào gặp nó. Còn anh bao giờ cũng
           phương tiện tồi tệ nhất đối với em chứ đừng nhỏ        vậy, tà tà sống qua ngày, không còn bị ràng buộc
           nhẹ với em như vậy. Em không có quyền nhận sự          những bon chen, những tranh giành. Bây giờ anh
           mềm mỏng, sự tha thứ nào của Anh và con…               không còn gì để mất, một cơn bão đã bật tung cội
             - Hiền vào quán, anh khóa cửa. Chúng ta nói          rễ, một canh bạc đã làm khánh tận. Có ngồi than
           chuyện không có ai quấy rầy.                           thân  trách  phận  cũng  chẳng  được  gì.  Chi  bằng
             Chị nhìn quanh cửa tiệm, vỏn vẹn có năm cái          mình gạt bỏ tất cả để sống cho mình, cho con. Đủ
           bàn nhỏ, một quày tính tiền, hai bếp lò than kê sát    rồi.
           vách tường. Một quán phở bình dân dành cho dân           Chị ngồi trước mặt anh, cách nhau một cái bàn,
           lao động. Tài sản sơ sài của anh khoảng chừng          có thể nắm lấy tay nhau được. Thế nhưng sao hai
           một trăm dollars, thế mà nuôi con ăn học đàng          người có một khoảng cách rộng lớn quá. Anh sống
           hoàng. Chị kéo ghế ngồi vào bàn, hai tay chống         cho mình, cho con, nhưng chị cứ nghĩ anh đang
           trên bàn mặt cúi xuống, chị gỡ kính ra lau nước        sống cho tha nhân, lòng anh mở toang. Anh rộng
           mắt, nhưng nước mắt cứ trào. Chị khóc cho ai, cho      lượng như Bồ Tát, tính tình anh thay đổi một cách
           chị hay cho anh? Chị không còn phân biệt được,         lạ kỳ. Ngày xưa chị khiếp sợ trước cơn giận dữ
           nhưng có một điều nước mắt sẽ làm cho người đàn        của anh, đôi mắt anh sáng quắc nhìn chị như ăn
           ông phấn chấn và xiêu lòng. Anh kéo ghế ngồi đối       tươi nuốt sống. Chị tránh nhìn vào đôi mắt đó,
           diện, không nói một lời, nhìn chị khóc cho hả bớt      hình như nó có một cái gì đó làm cho chị khiếp
           sự tức tối, đay nghiến chính mình. Sau một hồi         sợ, thuần phục. Thế nhưng sau cơn giận, bao giờ
           lâu, anh mới lên tiếng:                                anh ôm chị rồi xin lỗi chị trước. Còn bây giờ cũng
             - Em đừng chống tay lên bàn dơ tay áo. Hôm           đôi mắt đó sao nó có vẻ lung linh dịu hiền, có một
           nay anh chưa lau bàn.                                  thần lực sâu kín, một cái nhìn vị tha. Còn chị, chỉ
             - Anh đừng lo, cái dơ bẩn nầy nhằm nhò gì cái        biết bo bo sống cho mình, hẹp hòi, ích kỷ. Luôn
           dơ bẩn của em đang mang trong người. Mọi người         luôn nghĩ tới lợi ích, chà đạp lên tất cả, bất chấp
           biết  chuyện  đều  xa  lánh  khinh  bỉ  em,  chửi  rủa   dư luận. Chị đã ruồng bỏ chồng con, xem như họ
           mắng  nhiếc  em.  Còn  anh,  sao  anh  lại  tiếp  em,   không có mặt trên cuộc đời nầy. Chị quên họ để
           không hành xử thô bạo với em, để cho hả dạ mà          dễ bề tái lập một cuộc sống mới cho đở hổ thẹn
           em đã gây ra cho anh…                                  với lương tâm. Mà làm gì có lương tâm khi con
             Anh nhìn chị rồi cười:                               người không còn tình thương yêu đồng loại, đừng
             - Như vậy thì ích gì cho anh? Thú thật với em,       nói gì đến tình máu mủ ruột thịt. Anh đang ngồi
           từ lâu anh không còn biết giận hờn là gì cho nên       bên kia đối diện. Cái áo thun cũ mèm, chiếc quần
           lòng anh mới được thanh thản. Nếu cứ mang hận          tây mốc thếch, đôi dép Nhật mòn lẳng. Vẫn đôi




                                                                                                               335

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   330   331   332   333   334   335   336   337   338   339   340