Page 333 - index
P. 333
ÁNH SÁNG CUỐI ĐƯỜNG HẦM
PHAN XUÂN SINH
Sau khi lên ngồi phía sau xe taxi, Hiền nói với đến Mỹ chị gửi tiền về nuôi con. Chỉ có một con
người tài xế: đường nầy giải quyết ổn thỏa bức bách về sự sống
- Tôi muốn đi tìm nhà người quen ở Thanh còn của chị và con. Thế nhưng oan nghiệt thay…
Khê. Lâu quá rồi tôi không đến đây nên chỉ còn Xe ngừng trước một con hẻm, tài xế quay qua nói
nhớ mang máng. Từ ngã ba Thanh Khê vào một với chị:
con hẻm lớn chừng hai trăm thước, rồi lại quẹo - Đã đến nơi, chị cứ ngồi trên xe, để tôi xuống
phải chừng năm mươi thước, căn nhà đó nằm bên hỏi những người quanh xóm nầy có biết ông
phải. Người bạn tôi tên Lượm, dân cố cựu vùng Lượm còn ở đây không?
nầy. Nhờ anh tìm giùm. Anh đừng lo, tôi sẽ bồi Chị nhìn quanh nhưng không thể nhận ra có cái
dưỡng cho anh hậu hỉ. gì quen thuộc mà trước đây chị sinh sống. Mọi vật
Người tài xế hỏi lại: đều thay đổi xa lạ. Tự nhiên chị hồi hộp, tim chị
- Thế chị không tới đây từ bao lâu rồi? đập mạnh không biết chuyện gì sẽ xẩy ra với chị
Hiền trả lời, hình như đã tính trước: khi đứng trước mặt anh. Bây giờ chị mới thật sự
- Chừng mười lăm năm. thấy lo lắng. Chị lấy kính đen ra mang để mọi
- Mười lăm năm, biết bao nhiêu vật đổi sao dời, người trong xóm nầy không ai nhìn ra được chị,
sợ rằng mọi vị thế đều thay đổi, nhận không ra. người đàn bà có một thời gian dài sống ở đây. Làm
Hy vọng anh ấy là dân sống ở đây lâu năm thì sao chị có thể bước xuống xe đi bộ vào con hẻm
hàng xóm láng giềng biết sẽ chỉ cho chị, hy vọng trước bao nhiêu cặp mắt soi mói nhìn mình. Có
không khó lắm. phải chăng đây cũng là một hình phạt về cái
Người tài xế cho xe chạy ra đường Hùng chuyện mình đã gây ra cho cha con họ. Vì sự ích
Vương, con đường huyết mạch của Đà Nẵng ngày kỷ của mình, vì gặp một hoàn cảnh nhục nhã mà
xưa, xe cộ tấp nập nhưng chị không để ý, suy nghĩ mình không muốn cho cha con họ biết, nên mình
miên man. Chị quyết tâm gặp lại Lượm và đứa đã cắt đứt liên lạc với chồng con, để bây giờ mọi
con gái của chị, sau mười lăm năm chị vượt biên chuyện đều ngỡ ngàng, cảm thấy xấu hổ.
biệt tích, không có một tin tức nào về cha con họ. Người tài xế trở ra nói với chị:
Dù Lượm có xỉ vả mắng nhiếc chị, có xua đuổi thì - Anh Lượm còn ở đây, nhưng không có ở nhà,
chị cũng phải gặp họ để nói một lời xin lỗi, để nhìn đang bán phở ngoài đường cái. Tôi đưa chị ra đó.
lại đứa con gái mà khi chị ra đi nó chỉ mới bốn Xe chạy ra đầu hẻm thì ngừng, quán phở nằm
tuổi. Đứa con mà bao nhiêu năm sống cơ cực ở bên kia đường. Chị ngồi trên xe nhìn qua quán phở
quê nhà, chị không gửi một đồng bạc nào về cho nhận ra anh ngay. Anh đang đứng phía sau nồi
con bởi lòng ích kỷ vì sợ Lượm sẽ bắt liên lạc, gây nước lèo đang bỏ bánh phở vào tô cho khách. Vẫn
khó khăn cho chị. Trong lúc chị muốn tránh tất cả, bộ râu mép rậm rạp, vẫn nụ cười luôn luôn trên
để mọi người nghĩ rằng chị đã chết. Khi ra đi trong môi mà ngày xưa anh đã chinh phục chị. Chỉ khác
lúc Lượm còn trong trại cải tạo, gia đình nghèo một điều là ngày xưa anh là một phi công, còn bây
khổ, tất cả đồ đạc trong nhà đều bán sạch. Cũng giờ anh là người bán phở. Chị ôm mặt cúi đầu
vừa lúc đó có những chuyến vượt biên bán chính khóc nức nở, thương cho anh quá nhưng bây giờ
thức dành cho người Hoa, chị được một người đàn làm sao đây. Tóc anh nhuốm bạc, da sạm, đôi gò
ông quen biết đề nghị giúp chị với điều kiện chỉ má hóp đủ biết anh sống trong cơ cực, bần hàn,
một mình chị đi, con phải để lại. Chị đắn đo bao thế mà bao nhiêu năm nay chị không chi viện một
nhiêu ngày, nếu ở lại với tình trạng nầy mẹ con đồng bạc nào cho anh và con để sống. Nghĩ tới sự
đều chết đói, chi bằng gửi con về bên nội rồi qua
333
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX