Page 337 - index
P. 337
Không hiền hậu khéo léo bằng em, sao anh biết rung động, ngược lại anh thù ghét tất cả. Cũng
không nói nó không điêu ngoa, không lừa lọc như may anh còn đứa con gái là chiếc phao cuối cùng
em. Để em dễ dàng nhận thấy mình còn được một anh vịn vào đó để sống. Những năm đầu, anh oán
diễm phúc, là con em ít ra nó khác xa mẹ nó về hận chị nhưng dần dần về sau nguôi ngoai, mang
tính nết, về xử sự, về nhân tính…Anh đã ném cho làm gì cái đó trong người cho thêm nặng nề. Tự
em một cục đường, mà khi nuốt vào mắc ngang nhiên cuộc sống được bảo hòa, anh cố quên đi tất
cổ họng. Cái đau của sự ngọt ngào nầy như một cả để sống thoải mái an lạc.
chất cường toan thiêu đốt em. Sao anh vẫn còn đối - Thôi được, anh treo bảng đóng cửa vài ngày
xử với em nhẹ nhàng để làm gì? Khi mà em muốn vì bận việc gia đình, để khách khỏi phải đợi.
mọi người phải hành hạ em, phải chửi rủa em. Anh vẫn chìu chị, anh cứng rắn lắm kia mà, sao
Mười lăm năm nay em chưa thấy mặt con, nhưng lạ vậy? Anh cũng không biết tại sao mình lại mềm
em biết nó là một đứa bé ngoan, một mình đi xa lòng như thế. Chỉ vài ngày rồi chị ra đi, anh không
trọ học, quyết tâm thay đổi cuộc sống khá hơn sau nở khi chị trở qua bên kia mà còn mang trong lòng
nầy, để giúp cha thong thả trong tuổi già sức yếu. u uất, dù điều nầy xứng đáng với hình phạt bỏ bê
Nội cái suy nghĩ đã đượm cả một nhân sinh quan chồng con của chị. Thôi, mọi chuyện đâu vào đấy.
đạo đức đó thôi, đủ biết nó sống hết mình với thân Gây thêm làm gì những rắc rối cho người khác.
thuộc. Hậu là con em, nhưng bỏ xa một khoảng Anh phân vân có nên gọi Hậu về thăm mẹ, hay để
cách dài trong quan niệm sống của em. Nó rộng mẹ vào Sài Gòn rồi đến thăm con. Hậu là đứa con
rãi với người thân bao nhiêu thì em nhỏ nhen ích gái cứng đầu, thù ghét dai dẳng chắc gì nó tiếp mẹ,
kỷ bấy nhiêu. Quả thật em không còn xứng đáng mặc dù nó cần có mẹ. Anh đề nghị với chị nên
một người mẹ, nhưng cũng may cho em, an ủi đánh điện tín gọi Hậu về, dù gì có anh bên cạnh
được em là con em đang là một thiên thần, trong nó cũng không dám đay nghiến mẹ hay lở lời với
lúc em đã là một quỷ sứ. mẹ. Anh về nhà tắm rửa thay đồ rồi lấy chiếc xe
- Em à, anh phải đi chợ chiều nay, rồi về nhà honda cà tàng của mình chở chị ra bưu điện. Chiếc
nấu, để ngày mai dậy sớm bán hàng. Bây giờ đã xe nầy thuộc loại cũ mèm, khi qua tay anh nó chưa
trễ quá rôi, sợ người ta không chờ mình được. có hân hạnh chở người, mỗi ngày anh dùng nó chở
- Anh có thể đóng cửa vài hôm được không? thịt, bánh phở, rau v.v.. mọi thứ cho tiệm phở của
Em năn nỉ anh, cho em xin một cơ hội được gần anh. Đây là lần đầu tiên chở người. Sau khi suy
anh với con vài ngày. Rồi sau đó em sẽ ra đi không nghĩ, anh đánh điện tín cho Hậu với nội dung:
còn làm phiền lòng anh nữa. “Hậu, Ba đau nặng. Mua vé máy bay về gấp”.
- Anh nghĩ, chúng ta đã trao đổi với nhau đủ Sau hơn mười bảy năm, bây giờ chị mới ngồi
rồi, cái gì cần thì đã nói. Không cần phải kéo dài phía sau xe anh chở. Chị cảm thấy thật hạnh phúc,
ra thêm để làm gì. Chân đã bước qua khỏi lằn tay chị ôm ngang lưng anh, đầu tựa vào vai, chị
ranh, không rút lại được. Tiếc nuối làm gì thì cũng được ngửi lại mùi da thịt quen thuộc của những
vậy thôi. ngày êm ả thủa nào. Chị cảm thấy thương quá,
Chị gục xuống bàn khóc. Cũng tiếng khóc nầy, thân hình anh ốm o, vóc dáng như nhỏ lại. Ước gì
cũng con người nầy mà ngày xưa khi giận dỗi chị hai tay chị được ôm siết anh thật chặt như ngày
vào buồng lên giường nằm khóc, dù có tức giận xưa, cái mơ ước thật nhỏ bé, thật đơn giản, đang
cách mấy nghe chị khóc anh không làm sao chịu ở trong vòng tay chị. Thế nhưng nó quá xa vời,
được, nó rưng rức, nghẹn ngào đã làm cho anh chị không đủ can đảm tiến tới thêm, hình như nó
xốn xang. Bao giờ anh cũng thua cuộc trước. Lấy đang có một lực cản mà chị không tiến tới được,
khăn lau nước mắt, dỗ dành chị. Còn bây giờ, vừa xấu hổ vừa quý trọng đang âm ĩ trong người
cũng tiếng khóc đó nhưng sao anh cảm thấy xa lạ. chị.
Nó không đánh động được lòng anh. Sao vậy? - Em có cần đi đâu nữa không?
Mười bảy năm từ khi anh vào trại cải tạo, anh - Anh chở em đi vòng thành phố một chút được
không còn được nghe chị khóc. Bao nhiêu năm xa không? Em muốn nhìn thấy lại thành phố.
nhau đã làm cho con người anh chai lì, không còn
337
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX