Page 417 - index
P. 417
Bà già nắm chặt bàn tay của Hậu. Đôi mắt của Nàng đưa cao cho hai người lính thấy một cái
bà nhấp nháy nhưng không còn một chút nước mắt chai đựng một thứ nước, nếu có thể gọi được như
nào chảy ra từ cái hố khô kiệt ấy. Tư ân cần trao vậy, đen đục ngầu lợn cợn bùn đất. Rồi nàng hạ
cho bà lão một gói cơm sấy và vài hộp thịt: cái chai xuống cúi đầu lúng túng. Hậu hỏi:
-Bà ngoại nhận đỡ mấy món này, tụi con chỉ - Cô tìm nước ở chỗ nào vậy?
còn có bấy nhiêu thôi. Cô gái chỉ tay xuống một chỗ trũng nước mà
Đây là những món cuối cùng trong ba lô của Hậu và Tư có thể trông thấy một đám đông người
Tư, mà anh đã cho hết. Tư cũng không nhớ là rồi đang xúm xít quì nằm chen chúc nhau chung
trên quãng đường khó khăn phía trước, anh sẽ quanh, vẻ ngượng nghịu:
sống sẽ ăn bằng cái gì nữa. Bà lão rưng rưng thều - Em lấy nước ở cái hố đó, không tìm được
thào: nước chỗ nào hết mấy anh ơi.
- Vợ chồng tui đội ơn mấy cậu. Tui cầu xin Hậu móc trong ba lô một cái chai nhỏ trao cho
Phật Trời... cô gái:
Bà già nghẹn ngào không nói được gì thêm - Cô lấy chai thuốc lọc nước và sát trùng này.
nữa. Cứ một viên thì lọc được một chai như thế này.
Khi đã đi một khoảng xa, Hậu quay lại nhìn. Ngâm chừng nửa giờ thì uống được. Cô có thấy
Anh thấy bà cụ đang đứng đưa tay lên che mắt cái cây dương đàng kia không, ông bà ngoại cô
nhìn theo. Tội nghiệp, cái lưng bà cụ cong xuống đang nằm ở đó chờ trực thăng. Thôi chúc cô và
làm cái cổ của bà gần như rụt mất hút vào hai cái ông bà cụ được bình yên.
hốc vai gầy trơ xương. Một cô gái dáng người nhỏ Cô gái rưng rưng nước mắt, nàng nhìn sững
thó hối hả chạy từ phía trước ngược về hướng hai vào nắp túi vải chỗ thêu cái tên Hậu của anh và
người lính. Khi sắp vượt qua, bỗng cô dừng lại Tư. Rồi nàng nhìn vai áo bọn anh, chỗ gắn cái phù
xoay người hỏi: hiệu đơn vị. Như để ghi nhận xuất xứ của những
- Mấy anh ơi, mấy anh có thấy ở đàng sau có người lính. Khi hai người bạn đã xông lên tuyến
một ông già với một bà già không? đầu và đang nằm sau mấy cái mô đất chỉa súng về
Tư bật cười: phía trước, họ trông thấy mấy chiếc trực thăng loại
- Có, ông già bà già thì thiếu gì ở dưới đó... lớn phành phạch hạ cánh xuống phía đồi cát.
Cô gái đứng ngẩn người ra bối rối. Chiếc quần Một buổi chiều mùa hè năm sau. Bà cụ đang
vải thô màu đen bạc màu của cô gái đã co rút lên ngồi lom khom vo gạo phía sau cái chái bếp thì
đến trên mắt cá, để lộ hai ống xương chân nhỏ, Tươi từ ngoài chạy vào ôm lấy bà, suýt nữa bà lão
nước da xạm mốc. Hai bàn chân nứt nẻ của nàng trật tay hất cái nồi xuống sàn nước. Bà cụ dùng
mang đôi dép cao su đã mòn, mấy cái quay đứt dằng gỡ tay cô cháu:
được cột lại bằng những sợi dây bố. Rất khó ước - Cái con nhỏ này, mày không muốn ăn cơm
định cô gái được bao nhiêu tuổi, vì thân thể cô nhỏ chắc?
nhắn như một em gái mười lăm, mười sáu, nhưng Tươi miết cái gò má màu nâu sậm của nàng vào
khuôn mặt thì khắc khổ rám đen như một thiếu nữ cái cằm móm mém của bà cụ kêu lên:
đã ngoài hai mươi. Mái tóc cháy vàng của nàng - Ngoại ơi, con mới thấy mấy ảnh nè ngoại!
dài quá khỏi đôi vai gầy được kẹp bằng một cái Bà cũ quay lại dưa đôi mắt kèm nhèm nhìn cô
trâm bằng đồi mồi cũ. Hậu có một cái cảm giác, gái:
hay nói đúng hơn, một linh tính. Anh tiến lên dịu - Mấy ảnh nào, ở mô?
dàng nói với nàng: Tươi vẫn ôm bà ngoại trong lòng hớn hở nói:
- Có phải cô hỏi ông cụ nằm hấp hối bên - Trời ơi mấy ảnh về đông lắm. Bà ngoại có
đường? nhớ hai cái anh lính hồi năm ngoái hôn?
Cô gái nhỏ sáng mắt mừng rỡ: Bà già nhíu mày:
- Dạ, phải. Em đi tìm nước cho ông bà ngoại - Lính tráng nhiều quá biết nhớ ai với ai...
em, đây nè... ơ... Tươi trề môi:
417
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

