Page 416 - index
P. 416
- Ông ngoại làm sao vậy bà ngoại? - Thôi mình đi Hậu, biết làm sao...
Bà già ngước mặt lên, bà chấp tay trong tư thế Hậu bất nhẫn cúi xuống nhìn cái đầu tóc bám
sắp sửa cúi xuống lạy anh lính, lắp bắp những lời đầy bụi đất lơ thơ chỉ còn có mấy sợi của bà lão
chắp nối đứt đoạn: thở hắt ra:
- Tui lạy...làm ơn cứu... ổng bịnh, ổng...đói, - Tư, mày chịu khó vác thêm cái ba lô của tao!
khát... tui lạy mấy cậu... Tư trố mắt nhìn bạn:
Anh lính vội khuỵu chân xuống đỡ lấy tay bà - Mày muốn cõng ông già hả?
lão: - Ừ, nhìn ông bà cụ này tao chợt nhớ ông ngoại
- Bà ngoại ơi... bà ngoại tao...
Anh xốn xang nhìn vào đôi mắt kèm nhèm mờ - Nhưng mà ông bà ngoại mày đã lên bàn thờ
đục của bà lão, rồi anh nhìn xuống khuôn mặt hốc từ lâu rồi mà!
hác của ông lão. Ông lão vừa rên hừ hừ vừa đờ - Mày có chịu hay là không?
đẫn nhìn anh lính, đôi môi khô nứt của ông mấp Tư dùng dằng:
máy không thành tiếng. Anh lính thở dài rút lấy - Cái thằng... thôi đưa đây, chặc, rồi mày định
cái bình đông nước, anh đưa cao lên lắc lác. Hình cõng ổng tới bao lâu?
như chỉ còn một chút xíu ở tận đáy. Anh mở nắp Hậu dùng hai tay kéo ông lão xốc lên lưng:
trút những giọt nước quí giá cuối cùng ấy vào. - Tới khi nào tao mỏi thì mày... thế!
Anh lính buồn rầu nhìn cái nắp chỉ lưng một nửa Tư nghe lỗ tai lùng bùng:
nước. Anh chậm rãi nâng đầu ông lão lên và - Hả, mày nói cái gì nói lại tao nghe thử?
nghiêng cái nắp rót nước vào miệng ông. Ông già Bà lão đứng lên theo, bà ôm Hậu khóc ròng.
nhắp nhắp nước, ông đưa mắt nhìn anh lính với vẻ Bà muốn nói lời cám ơn người lính, nhưng cổ
biết ơn. Anh lính ngước lên kêu người bạn: họng bà khô rát và tắc nghẹn. Ông lão gục đầu lên
- Ê, Tư, mày còn nước rót cho bà ngoại một cái vai áo loang lổ vết muối bạc của Hậu thở khò
miếng. khè, nước dãi chảy thấm ướt đến trước ngực người
Người lính được gọi là Tư lắc đầu nói trống lính. Tư còng lưng dưới sức nặng của hai chiếc ba
không: lô đầy đạn, đã thế mà anh còn phải để cho bà già
- Còn đâu mà còn! tựa vào vai. Tình cảnh của hai người bạn càng lúc
Bà già đưa cái cằm móm nhóp nhép đôi môi càng khốn đốn và bi đát. Càng bi đát hơn khi hai
thâm đen: người lính trông thấy ông đại đội trưởng đang
- Tui không dám... ngồi trên chiếc nón sắt, dưới bóng râm của một
Tư ngồi xuống nắm lấy tay bà lão: cây dương ở đầu con đường chằm chằm nhìn họ.
- Con cháu đâu hết rồi mà để cho ông ngoại bà Người sĩ quan dường như đang nài xin với một
ngoại lang thang như thế này? người nào đó trên tiểu đoàn qua máy vô tuyến.
Bà già đưa đôi mắt u sầu nhìn người lính: Ông ta đang cầm cái ống nói áp vào miệng:
- Chết hết rồi, chỉ còn một đứa, nó đi đâu mất. - Trình thẩm quyền ráng xin máy bay bốc
Mấy cậu người ở đâu nói tiếng nghe lạ rứa? thương binh và đồng bào...
- Tụi con ở miền Tây ra bà ngoại ơi! Người đại đội trưởng khoát tay ra dấu cho hai
Bà già nheo mắt nhìn anh lính lạ lùng: người lính dừng lại:
- Miền Tây là ở mô, có phải trong nước Việt - Ê, mấy thằng, giao ông bà cụ cho quân y rồi
mình? lên trên đó đi.
Tư không khỏi không mỉm cưới trước câu hỏi Lên trên đó có nghĩa là mở đường, và có thể sẽ
ngộ nghĩnh của bà già: đánh lớn tới nơi. Hậu đỡ ông già nằm xuống bên
- Miền Tây ở tận trong xa lắm bà ngoại ơi. gốc cây dương, anh nhỏ nhẹ nói với bà lão:
Hai người lính đứng lên muốn đuổi theo toán - Vậy là êm trời rồi bà ngoại, chắc ổng xin được
quân, bà già hoảng hốt ôm chặt lấy chân anh lính trực thăng. Thôi bà ngoại ông ngoại đi mạnh giỏi
kêu khóc. Hai người bạn nhìn nhau. Mãi một lúc nghe, tụi con còn phải đi...
sau Tư buồn buồn nói với bạn:
416
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

