Page 418 - index
P. 418

-  Có  vậy  mà  cũng  không  nhớ.  Hai  anh  lính    sống  bình  thường.  Ngoài  trừ  những  con  người
           cõng  ông  ngoại  hồi  mình  ở  trên  cái  đồi  cát  đó   đang ăn, ngủ, sinh hoạt và chiến đấu trong lòng
           ngoại!                                                 những cái hố đất nhỏ. Rồi mùa hè lại về, những
             Bà cụ giật mình muốn đứng dậy:                       người lính nằm bên bờ con sông đá đổ mồ hôi
             - Vậy hả, con dắt ngoại tới đó đi.                   bỗng thấy mình có mặt trên vùng đất phía Nam
             Tươi vân vê tà áo:                                   cái đèo cao vòi vọi mây mù quanh năm.
             - Hỏng lẽ mình tới không coi kỳ lắm ngoại ơi.          Khi hai người bạn đi ra đến cổng, thì họ trông
             - Con vô bắt con gà mái cho ngoại...                 thấy hai bà cháu đang đứng đăm đăm nhìn vào.
             Hai người bạn đang hì hục đào đất củng cố vị         Hậu ngơ ngác, anh gần như không nhận ra bà lão
           trí thì có lệnh của ông đại đội trưởng kêu lên trình   và cô gái. Nhưng Tươi đã vẫy tay rối rít:
           diện. Người sĩ quan ngồi sau cái bàn gỗ cũ sờ càm        - Anh Hậu, anh Tư!
           nhìn  hai  người  lính  đứng  nghiêm  trong  tư  thế     Tư ngẩn ngơ hỏi bạn:
           chào. Ông nhìn chằm chằm làm Hậu và Tư đâm               - Tụi mình có quen với cô gái này không?
           hoảng, trong lòng, đoán già đoán non không rõ đã         Hậu lắc lắc đầu ngần ngừ:
           làm  chuyện  gì  không  phải.  Hậu  liếc  mắt  nhìn      - Hình như là có, tao trông bà cụ quen quen...
           xuống bộ quân phục. Vẫn tươm tất. Nhìn xuống             Chợt Tư kêu lên:
           đôi giầy. có bị dơ chút xíu, vì đang đào giao thông      - À, tao nhớ rồi, bà già trên đồi cát năm trước.
           hào mà. Nhưng nụ cười bao dung của người sĩ              - Nhưng làm sao cô gái lại biết tên tụi mình.
           quan đã nở trên môi:                                     - Mày... ngu vừa vừa vậy, cái tên của mày nằm
             - Hai thằng em mày có ai tìm kìa. Chà, mới tới       chình ình trên ngực.
           chưa nóng đít mà đã có người muốn gặp rồi. Có            Cô gái dìu bà cụ bước tới. Ánh mắt của nàng
           một cô gái với một bà cụ đến thăm. Rửa ráy sạch        nhìn Hậu như muốn nói thật nhiều điều. Trong cõi
           sẽ rồi đi ra ngoài đó. Cho phép nửa giờ.               ký ức mơ màng, Hậu nhớ cái nhân dáng nhỏ gầy
             - Tuân lệnh.                                         của cô gái và chai nước đục ngầu của nàng. Bây
             Hai người lính quay gót một trăm tám chục độ         giờ thì cô vẫn như vậy. Nhưng nước da cô có sáng
           định bước ra, thì ông đại đội trưởng đã gọi giật lại:   hơn, khuôn mặt có tươi tắn hơn. Tư hân hoan nắm
             - Ê, ai vậy mấy thằng em?                            lấy tay bà lão:
             - Dạ không biết!                                       - Bà ngoại mạnh giỏi.
             Một năm nổi trôi trên khắp nẽo chiến trường,           Bà lão run run nheo mắt nhìn hai người lính:
           hai người bạn gần như đã quên bẵng câu chuyện            - Đúng là hai cậu này rồi Tươi, ông ngoại con
           trên cánh đồng cát trong mùa hè nắng nung ấy.          nhắc mấy cậu hoài.
           Sau  mùa  hè  hoảng  loạn  đó,  đến  mùa  thu  của       Hậu hỏi:
           những cơn bão lửa tàn  khốc mà Hậu và Tư đã              - Bà ngoại sao lại ở trong này?
           xông vào. Họ đã trèo lên trên những đống gạch            Cô gái đỡ lời:
           vụn đổ nát ngổn ngang và cắm những lá cờ vàng             - Dạ, ông ngoại em quyết định vô ở trong khu
           bay phâp phới dưới ánh nắng chói chang của miền        lánh cư này luôn, không về ngoài đó nữa. Có còn
           cát nóng. Đông tới, những cơn gió lạnh cắt da cắt      gì nữa đâu mà về.
           thịt từ phía Bắc thổi xuống, hai người lính ngồi         Tươi cúi xuống buồn bã. Chợt nàng ngẩng đầu
           nghiến răng co ro trong những đường giao thông         lên mĩm cười  trao con gà cho Đực:
           hào bên bờ Nam con sông có tên Thạch Hãn. Đến            - Ông ngoại bà ngoại em có chút này tặng mấy
           đá cũng đổ mồ hôi. Xuân đến sau mùa đông. Lần          anh...
           đầu tiên sau mấy năm đi lính, những người trai           Đực hốt hoảng đẩy con gà ra:
           nông dân miền Tây ấy đã nếm được chút không              - Ấy, cô... Tươi, đừng. Chúng tôi không nhận
           khí Tết an bình, trong một vài khoảnh khắc ngắn        đâu...
           ngủi gọi là mừng xuân hòa bình, ngay trên vùng           Tươi phụng phịu ấn cặp chân vàng lườm của
           đất hoang tàn không còn một bóng người dân dã          con gà vào tay Tư. Bằng con mắt sành sõi của một
           nào, ở giữa khoảng trời đất chơ vơ không còn sự        người sống ở miệt quê, Tư biết nó là con gà mái




                                                                                                               418

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   413   414   415   416   417   418   419   420   421   422   423