Page 419 - index
P. 419
đang nằm ổ đẻ. Anh đưa mấy ngón tay nắn nắn Ông lão giật mình nhảy nhổm:
phía dưới bụng con gà. Đầu ngón tay Tư cảm nhận - Cái gì?
cái buồng trứng, giống như một chùm trái sim mà Tươi khóc nấc lên:
anh đã hái nhiều trên những ngọn đồi hoang. Ở - Anh Hậu, ảnh bị...thương nặng lắm. Người ta
quê anh thì gà mái chúng nó chạy đầy sân. Nhưng mới đưa ảnh vô nhà thương mấy hôm nay rồi.
ở ngoài này, anh biết dân mình nghèo lắm. Quê Một đám dân ồn ào đắt díu nhau chạy về hướng
hương em nghèo lắm ai ơi. Mùa đông thiếu áo hè thành phố, một người gọi với vào:
thời thiếu ăn. Anh cảm động ấn con gà vào tay - Chạy ông già, mấy ổng gần tới rồi!
Tươi: Ông cụ lính quính túm lấy cái bọc quần áo mà
- Tụi tui không dám nhận đâu, cô đem về đi. ông đã cẩn thận gói ghém mấy hôm trước, quẳng
Tươi rớm rớm nước mắt quay nhìn bà ngoại. nó vào một cái thúng. Bà cụ run lập cập quơ quào
Bà già nắm tay hai người lính nghẹn ngào không mấy cái nồi niêu móp méo thảy vào cái thúng bên
biết nói gì... kia. Tươi vét vài lít gạo cho vào một cái túi vải,
Ông cụ ngồi bên cái bàn xiêu vẹo nhắp một và mấy chai nước. Gia tài chạy giặc của gia đình
ngụm trà. Ông nhăn mặt. Trà rẻ tiền uống chát cổ nàng chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu ấy.
họng. Mấy hôm nay ông thấy trong lòng dậy lên Tươi dắt được ông bà ngoại nàng ra đến được
một nỗi xốn xang, bực bội vô cớ. Súng nổ từ phía thành phố. Nhưng chỉ đến đó rồi hết. Người ta đổ
núi vọng về. Nhiều quá. Càng lúc càng áp sát tới ra đông nghẹt, chen chúc như nêm trên mọi ngã
khu lánh cư. Ông nghe bà con chòm xóm xôn xao đường phố, kêu hét, hoảng loạn. Thành phố như
bàn tán, nói chắc phải bỏ chạy như hồi nẳm ở một cái túi đã bị thít chặt lại trên miệng, bị bao
ngoài đó. Ông bần thần lo lắng. Chạy đi đâu. vây ba bên bốn phía. Đã quá muộn màng trong cái
không lẽ chạỵ xuông phía Nam. Và chạy đến đâu ngày cuối cùng này. Hai ông bà cụ và Tươi bị
mới gọi là hết chạy. Ông lão thở dài nhìn cái lều chìm mất vào khối người hỗn độn, cuồn cuộn,
tồi tàn. Nào có gì đâu. Cái nhà lá ngoài đó bị cháy, ngược xuôi cuống quít tìm con đường thoát. Rồi
bỏ chạy lấy thân. Đói, khát, sốt. Chỉ trần trụi có đến một lúc nào đó Tươi đành bị lạc mất ông ngoại
ông và bà. Và con Tươi. Không còn gì hết. Bây bà ngoại. Nàng kêu khóc thảm thiết. Nàng chạy
giờ chạy nữa, thì chắc ông chết trước. Ông gọi bà ngược chạy xuôi tìm kiếm. Tươi biết lần này ông
cụ lên hỏi: bà ngoại nàng không còn hy vọng gì sống sót
- Con Tươi đâu rồi bà? trong cơn tận thế như thế này. Đôi quang gánh của
Bà lão vừa nhai trầu vừa ậm ừ: Tươi bị nhồi ép chằng níu, cuối cùng nó đã biến
- Biết đâu, chắc nó chạy nghe tin tức... mất dưới những cơn sóng chân người. Tươi bỗng
- Hừm, nó chạy tới chỗ mấy cậu lính thì có... thấy mình trôi dạt đến trước cổng cái quân y viện
- Ừ, nghe nó nói mấy cậu đó đi đâu vô núi đánh thành phố. Nàng đứng nép vào một chân cột ôm
lớn lắm. Nó sợ... ngực vừa thở vừa nhìn vào bên trong. Nàng rùnh
Ông già thở ra: mình kinh hãi, khi trong thấy hàng đoàn người
- Người ta ở xa quá, làm sao được bà, lính tráng trong chiếc áo màu xanh bệnh đang lê lết khập
khó lòng lắm! khiễng bước, chống nạng, bò, lăn bánh xe kéo
Bà già nhổ một bãi trầu vào cái lọ đất nhỏ: nhau túa ra. Tươi chạy tuôn vào. Nàng đi giữa
- Thì... chặc, mình đâu có sống đời với nó. Nó những cặp mắt thất thần, những mùi thuốc hăng
ưng ai thì mình tính. hắc, mùi máu me thấm đẫm những dãy băng trắng
- Có cái thằng kế bên, cũng là dân ngoài đó toát. Tươi chạy lung tung trong cái bệnh viện rộng
chạy vô, thằng siêng năng hết sức, muốn nó mà mênh mông như một người điên. Nàng trông thấy
nó không chịu... một người nằm vắt mình trên ngạch cửa một căn
Bà già định nói lời chống chế, thì bỗng Tươi từ phòng. Trống ngực đánh thình thình Tươi chạy
ngoài hốt hoảng chạy ào vào như một cơn gió lên bậc tam cấp nâng mặt người lính lên nhìn.
xoáy: Bỗng Tươi rú lên đau thương:
- Ông ngoại bà ngoại ơi - Trời ơi, là anh Hậu đây mà...
419
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

