Page 420 - index
P. 420

Nàng ôm đầu Hậu vào lòng khóc nấc. Tươi cố           trên ngực Hậu. Hai vợ chồng nhìn ra ngoài khung
           gắng kéo Hậu tựa vào ngực mình. Tấm thân vạm           cửa sổ. Bầu trời đang vần vũ những đám mây xám
           vỡ của Hậu gần như che lấp hết vóc dáng nhỏ bé         xịt. Hơi lạnh tràn vào căn nhà nhỏ trống trải và lụp
           của cô gái. Hậu mở mắt lờ đờ nhìn, anh rên lên:        xụp. Những giọt nước mưa đầu mùa hè đã bắt đầu
             - Có phải là Tươi?                                   rơi lộp độp trên mái lá. Nhìn bầu trời xám,  Tươi
             Tươi gục lên mặt Hậu nức nở, những giọt nước         nhớ lại cũng màu xám như thế này. Trong ngày
           mắt của nàng chảy ràn rụa trên đôi má người yêu:       mùa hè cuối cùng ấy. Những lúc  ôm cái thân thể
             - Em là Tươi của anh đây!                            ốm nhỏ nhưng ấm áp và mềm mại của vợ, Hậu
             Hậu nở nụ cười gượng gạo, anh cố ngẩng đầu           thích hỏi nàng hoài một câu:
           lên nhìn vào cái bụng quấn băng mà giờ đây đã            - Tươi ơi, tại sao em chịu làm vợ một người
           nhuộm đầy máu. Có lẽ những mối chỉ đã bung đứt,        nghèo nàn và bệnh hoạn như anh?
           vết  thương  vừa  mổ  xong  vài  ngày  trước  lại  bể     Chắc  chắn  Tươi  sẽ  ngước  mắt  lên  âu  yếm,
           miệng. Một cơn đau xé khủng khiếp dội lên óc.          quàng tay vòng lấy cổ anh dịu dàng và tình tứ:
           Thân thể anh nóng hừng hực như bị ném vào lửa.           - Vì em đã dành cho em lời ước thề khi lần đầu
           Hậu lần tìm lấy bàn tay nhỏ của người yêu thều         tiên em gặp anh...
           thào:
             - Tươi ơi, chắc anh không sống được...               Phạm Phong Dinh
             Tươi  áp  đầu  vào  đôi  má  sạm  đen  của  Hậu
           nghẹn ngào:
             - Nếu anh chết thì em cũng chết theo anh!
             Tươi  đưa  mắt  nhìn  quanh.  Chợt  nàng  trông
           thấy một chiếc băng ca nằm chơ vơ giữa sân. Tươi
           kéo chiếc băng ca vào, rồi nàng hì hục nâng Hậu
           lên. Tươi nắm lấy hai cái cán kéo lết chiếc băng
           ca ra ngoài. Đến được cổng bệnh viện thì Tươi
           kiệt sức, nàng nằm phục bên Hậu thở dốc. Rồi
           nàng lại cắn môi đến rướm máu kéo chiếc băng ca
           đi. Nàng cứ kéo, kéo mãi chiếc băng ca như người
           trong cơn mộng du. Trong màn lệ nhòe nhẹt nàng
           bỗng  thấy  mình  đang  ngồi  trước  một  cái  cổng
           chùa.  Và  nàng  nhìn  thấy  những  đôi  mắt  xót
           thương  nhân  từ  của  ai  đó  đang  cúi  xuống.  Rồi
           Tươi thấy người  ta khiêng cái  cáng đi  vào bên
           trong, và có người nào đó dìu nàng đi theo.
              Cứ mỗi lần ngồi gọn trong lòng chồng như một
           con mèo nhỏ, Tươi  thích nghịch ngợm lần tay nắn
           nắn vết thẹo dài nổi lằn như một con lươn trên
           bụng anh. Những lúc đó Hậu nhìn vợ bằng ánh
           mắt biết ơn. Anh ôm vợ trong hai cánh tay gân
           guốc  của  mình,  như  muốn  truyền  hết  nỗi  yêu
           thương tha thiết trong trái tim anh cho nàng. Anh
           hôn lên mái tóc vàng cháy ngày nào của vợ, mà
           giờ đây nó đã bóng mướt, có lẽ vì nó được bón
           bằng tình  yêu của  anh.  Tươi nằm  ngoan ngoãn







                                                                                                               420

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   415   416   417   418   419   420   421   422   423   424   425