Page 426 - index
P. 426

Tôi không kịp phân biệt, như một cái máy, tôi        gái Mường hay cô gái Kinh? Nàng là một sơn nữ
           ôm nàng và cởi y phục nàng. Tôi không suy nghĩ,        hay  một  cán  bộ  ở  trong  vùng?  Nàng  lãng  mạn
           do dự. Tôi như con hổ đói vồ mồi. Tôi như con          muốn tìm của lạ miền Nam hay nàng là một cô gái
           trai mới lớn lần đầu yêu một cô gái trắng trinh.       bụi đời? Dẫu sao, đối với tôi, nàng là một vưu vật!
           Nàng còn là một con gái và thân thể thơm mùi con       Tuần sau, chúng tôi được lệnh chuyển trại về Sơn
           gái. Tôi như đi vào một thế giới mới mẻ đầy cảm        La.  Việc  di  chuyển  này  làm  cho  lòng  tôi  thêm
           xúc tuyệt vời. Xong việc, nàng ngồi dậy, hôn tôi       chua xót.Thế là tôi xa cách Vĩnh Phú, không còn
           và bảo tôi:                                            cơ hội gặp lại Mỹ Lan.
             - Anh hãy đi nhanh đi. Em tên là Mỹ Lan.               Năm 1985, tôi được phóng thích.
             Tôi vội chỉnh đốn y phục và nói:                       Trước đây, tôi nghe nói một số sĩ quan cộng
             - Cảm ơn em đã đến, đã cho anh những giây            hòa bị giải ra Bắc bằng xe lửa thì bị dân chúng
           phút tuyệt vời.                                        ngoài Bắc ném đá. Nhưng lần này từ Hà nội đến
             Tôi ôm  nàng nhưng không nói  tên tôi vì tôi         Quảng Bình , chúng tôi không thấy có trở ngại
           không mong được gặp lại nàng lần thứ hai trong         nào. Khi về Quảng Trị, Huế, Quảng Nam, chúng
           đời vì việc này rất khó đối với một tù nhân giữa       tôi bước xuống tàu cho giản gân cốt, thì đồng bào
           núi rừng âm u! Hơn nữa, tôi sợ câu chuyện có thể       bu lại hỏi han, nắm tay, sờ đầu, kẻ cười, người
           bị vỡ lỡ mà mang tai họa.                              khóc làm cho chúng tôi rất xúc động. Khi chúng
             Trước khi ra khỏi hang, tôi nhìn ngược nhìn          tôi lên tàu, đồng bào ném quà bánh cho chúng tôi
           xuôi  lỹ  lưỡng.  Thấy  không  có  ai  theo  dõi,  tôi   rất nhiều. Tình cảm quê hương miền Nam rất nồng
           nhanh nhẹn bước ra rồi tiếp tục  công việc như         thắm với những đứa con bất hạnh như chúng tôi!
           chẳng có việc gì xảy ra. Mấy hôm sau, khi đi đốn       Sang năm  1986, tôi cùng anh chị  em  trong  gia
           cây rừng, tôi cố ý trở lại nơi này, nhưng không hề     đình  tổ  chức vượt  biên và may mắn đến Poulo
           thấy  bóng dáng nàng hay  một  vết  tích nào  của      Bidong, sau đó, năm 1987, tôi được định cư tại
           nàng. Tôi cố ý lắng nghe trong trại có tin tức gì      Hoa Kỳ. Tại Houston, tôi vừa đi làm vừa ghi tên
           một người con gái nào bị bắt ở gần trại không,         vào đại học. Sau mấy năm, tôi đỗ bằng kỹ sư điện
           nhưng tuyệt nhiên không nghe ai nói gì cả. Tôi         toán và làm việc cho hãng Corel. Sau tôi gặp Mai
           mừng nàng được an toàn. Tôi phục nàng can dảm,         Linh người Mỹ Tho và chúng tôi kết hôn. Thỉnh
           dám xông pha hiểm nguy. Nếu chuyện vỡ lỡ, nàng         thoảng tôi nhớ đến kỷ niệm Vĩnh Phú, nàng đã đến
           có thể bị bắt về nhiều tội.                            rồi đi như giấc mộng Liêu Trai. Tôi nghĩ giờ nàng
             Nàng có thể mang tội gián điệp và bị tù mãn          có lẽ đã lấy chồng, hằng ngày vợ chồng mang gùi
           kiếp,  héo  úa  một  đời  xuân.  Tôi  bị  tù  đã  đành,   vào núi bẻ măng, đào khoai sọ, nhổ sắn như hình
           nhưng nàng tại sao lại mạo hiểm? Ngoài đời thiếu       ảnh những người dân thiểu số mà tôi thường thấy
           gì trai tơ? Thiếu gì đàn ông? Tôi không thể hiểu       khi đi Đà Lạt chơi. Tôi thấy bóng nàng ẩn hiện
           nguyên do nào mà nàng hành động như thế! Nàng          trong  núi  rừng  Vĩnh  Phú  và  lòng  tôi  cảm  thấy
           là con gái miền núi, đâu phải ngưởi Tây phương         luyến tiếc bâng khuâng. Tôi nghĩ cuộc đời nàng
           mà có lối “yêu cuồng sống vội” như vậy? Quả thật       sẽ héo úa trong chốn rừng sâu. Giỏi lắm thì nàng
           tội không hiểu. Dẫu nàng thế nào đi nữa, tôi vẫn       sẽ thành một cán bộ thương nghiệp hay Hợp tác
           yêu nàng, trân quý nàng. Nàng là một vị tiên đã        xã trong bản làng, tay dắt con lớn,vai địu con nhỏ,
           hiện đến trong đời tôi. Nàng đến một lần và chỉ        ngực teo, mặt mũi xanh xao như bao cô nàng Thổ
           ban ân sũng một lần thôi! Tôi nhớ nhung nàng.          Mán nơi thượng du miền Bắc.Hay cao hơn nữa là
             Tôi nhớ làn da trắng ngà của nàng, hương thơm        một nữ đảng viên cấp xã, cấp huyện, mang áo bộ
           trên thân thể nàng, nhất là nốt ruồi bên mép trái,     đội bỏ ngoài quần, đội  nón cối, đi dép râu, vai
           đặc biệt là một nốt ruồi son giữa ngực của nàng.       mang săc-cốt, tay đeo đồng hồ,thân gầy ốm, dáng
           Nàng chợt đến rồi chợt  đi như con bướm vàng           lom khom bước trong cơ quan. Những hình ảnh
           trong giấc mộng. Thỉnh thoảng tôi nhớ đến nàng.        của  nàng,  lúc  ẩn  lúc  hiện  trong  tâm  trí  tôi  làm
           Trong giấc mơ, tôi thấy nàng cùng tôi âu yếm.Tôi       thành một kho kỷ vật êm đềm.
           thắc mắc không hiểu nàng là ai. Nàng là một cô




                                                                                                               426

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   421   422   423   424   425   426   427   428   429   430   431