Page 94 - index
P. 94

Lời tâm sự của người mất cha






                                                                  phật giáo tôi lại cưới vợ công giáo,  cả đời tôi chỉ
                                                                  làm cho cha tôi lo lắng cho tôi, kể cả lúc ở tù, nhà
                                                                  nghèo không có tiền đi thăm nuôi cha tôi phải bán
                                                                  bộ lư thờ ông bà mà đi thăm nuôi tôi trong tù. Đó
                                                                  là người cha đáng kính của tôi.
                                                                    Khi tôi còn nhỏ, tôi nuốt cây đinh, ổng cuốn
                                                                  cuồn ẳm tôi đi khắp cả bịnh viện Sài gòn van cầu
                                                                  bác sĩ cứu tôi, bác sĩ nói nó nhỏ quá không thể mổ
                                                                  được cả nhà cứ tưởng tôi chết, không ngờ tôi đi
                                                                  cầu lại ra cây đinh. Lúc nhỏ tôi còn bị bịnh xuyển,
                                                                  cha tôi chạy đôn, chạy đáu kiếm thuốc chữa bịnh
                                                                  cho dù rất tốn tiền bạc. Khi tôi có vợ, có con đã
                                                                  gần 30 tuổi, tôi cãi cha tôi, bị ổng giận bắt nằm
                                                                  trên ván để ổng lấy roi đánh và hài tội là bất hiếu,
             Tôi viết bài nầy là để tưởng nhớ người cha kính      mà tôi không khóc, còn bây giờ tôi muốn được
           yêu của anh em tôi, ( không có ý gì khác) mặc dù       cha mình đánh và chửi mắng tôi mà nằm mơ tôi
           trong cuộc sống có lẽ cha tôi không thường xuyên       cũng không có được. Má tôi thường nói “cha mầy
           nói nhiều, nhưng người lo lắng cho anh em tôi chu      thương mầy nhứt”, vậy mà khi cha tôi còn sống
           toàn, mặc dù tôi có đông anh em nhưng chúng tôi        tôi chưa làm được 1 điều cỏn con cho cha tôi để
           đều cảm nhận bằng cảm giác và  hành động việc          khi cha tôi chết rồi, tôi mới biết mình vô phước
           làm của cha tôi, như cố gắng kiếm tiền trả học phí     biết bao.
           hằng tháng cho bọn chúng tôi đi học trung học tư,        Ngày nay tôi đã có bằng cấp kỹ sư (điều mà
           người thường xuyên dạy bảo chúng tôi làm sao           cha tôi muốn tôi lúc ổng còn sống), có công việc
           sống lương thiện đừng làm chính trị, anh em phải       làm, tôi có chút ít tiền, có vợ con, có cháu nội,
           thương yêu nhau, và đừng vì tiền bạc mà anh em         ngoại, con cái đều có việc làm lương thiện và sống
           giận hờn oán ghét nhau.                                đầy đủ hạnh phúc… Bây giờ tôi muốn mua cho
             Cha  tôi  chết  đã  gần  30  năm  rồi  mà  tôi  vẫn   cha tôi 1 món quà bất cứ gì ổng thích, tôi muốn
           thường hay hối hận, những ngày cha tôi còn sống,       mua cho cha tôi 1 gói thuốc để ổng hút, muốn mời
           tôi chưa làm được những điều gì mà người con có        cha mình đi uống cà phê với con dù là 1 lần trong
           hiếu đã làm. Tôi hối hận là tôi chưa bao giờ mua       đời… Tôi muốn được chăm sóc cha tôi như những
           cho cha tôi 1 món gì để làm kỷ niệm, chưa bao giờ      người già nhưng tôi không bao giờ làm được nửa
           mời cha tôi đi uống ly cà phê dù rằng ở quán trước     vì cha tôi đã mất rồi.
           ngỏ xóm, chưa bao giờ mua 1 món ăn ngon mời              Mỗi lần giỗ cha tôi, gia đình tôi nấu nhiều món
           cha tôi, chưa bao giờ mua 1 gói thuốc cho cha tôi      ăn ngon mà ngày sinh tiền cha tôi thích. May mắn
           dù rằng ông rất ghiền thuốc hút, cả đời cha tôi ổng    tôi còn người mẹ còn sinh sống tại Việt Nam. Khi
           rất ít nói, ổng lo cho 10 người con dù không đầy       về Việt Nam, tôi hay mua những món ăn mẹ tôi
           đủ như những gia đình khác nhưng chúng tôi cũng        thích, đưa mẹ tôi đi nhà hàng hay thắng cảnh mà
           không  thiếu  thốn,  ổng  luôn  dặn  tôi  nhà  mình    hồi sinh tiền cha tôi chưa 1 lần nào đưa mẹ tôi đi,
           nghèo con phải rán học trở thành bác sĩ, kỷ sư, rồi    và tôi biếu mẹ tôi ít tiền tiền để mẹ tôi có thể tiêu
           nuôi các em ăn học, mà tôi lại đi lính làm  ba tôi     xài không lệ thuộc vào con cái. Đồng thời khuyên
           lo lắng them. Ổng sợ tôi tử trận, ổng phải dặn bảo     mẹ đi chùa làm việc thiện. Tôi thường nói với các
           chú tôi lo cho tôi về văn phòng làm việc, mà tôi       em tôi: “tao không có may mắn gần má để phụng
           lại không làm đúng như vậy, ổng bảo tôi cưới vợ        dưỡng hàng ngày, anh chị chỉ có thể gởi tiền để




                                                                                                                   94
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99