Page 150 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 150
Từ ngày rời xa thành phố thân yêu Sài Gòn người. Một kỷ niệm buồn đáng nhớ trong đời
đến trại tị nạn tạm thời Nong Samet, tôi mất 2 tôi ở trại tị nạn này mà tôi không bao giờ
tuần lễ hơn đầy gian khổ, cam go, nguy hiểm quên…
trên bước đường vượt biên bằng đường bộ.
Lều tôi có khoảng 60 anh em quân nhân các
Tôi ở trại tị nạn này được gần 2 tháng thì cấp bậc từ Binh Nhì đến Đại Tá, đủ loại binh
người vượt biên đến đông quá, bệnh viện chủng Bộ Binh, Nhảy Dù, nhiều nhất là Địa
không còn chỗ chứa. Phương Quân. Người lính VNCH thì ít, hầu
hết là người lính Miên phục vụ cho Chính
Đến cuối năm 1981, đầu năm 1982, chúng tôi Phủ VNCH gồm có Xã Trưởng, Ấp Trưởng…
được chuyển vô trại tị nạn chính thức mới Mỗi lều phải có Lều Trưởng đi lãnh thức ăn
thành lập tên là Trại Tị nạn N.W 82. rồi về phân phát lại cho mọi người trong
Từ đây người tị nạn không còn trực thuộc lều. Ngoài ra, còn phải giữ gìn trật tự, vệ sinh
Hồng Thập Tự Quốc Tế nữa mà trực thuộc cho lều. Anh em không ai chịu làm vì sợ bị
Cao Ủy Liên Hiệp Quốc. Trại này thành lập ăn đòn roi của tụi lính Thái nên anh em bầu
giữa khu rừng biên giới Thái Lan do lính Biệt tôi làm Lều Trưởng Lều 11. Tới giờ tôi vẫn
Kích Thái mặc toàn là đồ đen, chúng tôi gọi là nhớ đời về chuyện này…
“Bóng ma biên giới”, họ canh gác an ninh
cho người tị nạn và được lãnh lương từ Cao Số là có một thằng lính Thái, cấp bậc chỉ là
Ủy Tị Nạn. Tất cả người tị nạn đều ở trong Trung Sĩ, nó dữ lắm, nổi tiếng ở trại này nên
những căn lều bằng vải bố, ngày thì nóng bức anh em lính đặt tên nó là thằng “Cọ ”, thật ra
vô cùng, đêm thì lạnh thấu xương… Thời tiết anh em chúng tôi cũng không biết tên thật cúa
khắc nghiệt, một số người già lớn tuổi, bệnh nó là gì?
tật không chịu nỗi nên đã bỏ mạng tại nơi Một ngày kia nó nhậu say, mắt nó đỏ ngầu, nó
này… thật là thê thảm, thê lương vô cùng. đi kiểm tra các lều, khi đến lều tôi nó nói với
Tôi thì bị sốt rét rừng liên miên, tưởng đâu đã người thông dịch tiếng Thái rằng là lều tôi dơ,
bị bỏ mạng sa trường nơi núi rừng biên giới không sạch sẽ lắm… Người thông dịch kêu
này. Ăn uống thì thiếu thốn nên tôi luôn ốm tôi ra trình diện nó, rồi nó sổ một tràng tiếng
nhom, ốm nhách, nắng ăn đen thủi, đen thui Thái, tôi không hiểu gì hết. Người thông dịch
giống như người Miên chính gốc vậy. dịch lại rồi biểu tôi đứng yên tại chỗ, nó lấy
Thời gian định cư thì vô định, không biết có một cây tre đập dẹp dài khoảng 5 tấc, quất vô
nước nào nhận vô không??? Chờ hơn một mông tôi, cái nào cái nấy đau thấy ông bà ông
năm ngoài biên giới mà không thấy Cao Ủy vải… Tôi quỵ luôn tại chỗ, anh em phải
Tị Nạn vô trại phỏng vấn, còn tụi Thái thì khiêng tôi vô lều xức thuốc để cho tan máu
hăm he trả người tị nạn về lại Việt Nam… bầm. Từ đó anh em gọi tôi là “Liều mạng”
Mọi người vượt biên chán nản vô cùng… chứ không phải là Lều Trưởng nữa.
Lúc đó buồn nản quá tôi có làm mấy vần thơ:
Hầu hết các anh em quân nhân chúng tôi rất
“Giòng đời xuôi ngược chảy về đâu?
Khắc khoải canh thâu vạn nỗi sầu thù ghét tụi lính Thái, tụi nó hống hách, lấn
hiếp ngưòi tị nạn, lại thêm nạn quấy rầy mấy
Thân gái dặm trường hoa rũ cánh cô gái trẻ có nhan sắc dâng lên cấp chỉ huy
Đời trai gian khổ gió sương đầy” của chúng, nếu mà cô nào không chịu thì khó
mà sống bình yên trong trại tị nạn này. Đúng
Tôi nhớ không rõ lắm… Trại Tị Nạn N.W 82
có hơn khoảng 1,800 người tị nạn; tổng số lều là vô pháp, vô thiên… nơi rừng rú biên giới
này. Vì vậy khi có người đại diện kháng
là 30 lều, mỗi lều chứa từ 50 đến 60
148