Page 335 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 335
mình vì ai cũng tưởng chỉ một hai ngày thì sẽ thảm thiết vang lên như át cả tiếng sóng vỗ
gặp được tầu vớt, nên thực phẩm mang theo của đại dương.
rất hạn chế, không ai muốn bị chết đói cả.
Đồ ăn mang theo hầu như đã gần hết, lần đầu Sau đó là một vài người lớn, cơ thể
tàu chúng tôi có gặp khoảng 40 chiếc tàu, có yếu đuối, không chịu được cơn đói và lại
những chiếc bỏ đi luôn, có những chiếc dừng thêm bị sóng nhồi, nên đã ra đi, xác bị thả trôi
lại nhưng không chịu vớt mà chỉ chấp nhận trên biển.
tiếp tế lương thực thôi, nhưng vì tàu của Lúc này chồng tôi khi tỉnh, khi mê. Đang là
chúng tôi quá bé, không thể lại gần vì sợ bị lật một thanh niên khỏe mạnh, cường tráng,
tàu, nên đành đau đớn nhìn tàu lớn bỏ đi mà nhưng vì nhịn đói nhiều ngày, lại thêm vết
không nhận được gì. Tất cả chúng tôi trên con thương ở chân bị nhiễm trùng, không có thuốc
tàu này đều đã phải nhịn đói và hứng nước chữa, khiến anh lên cơn sốt, vì thế sức khỏe
mưa uống để sống sót. anh càng ngày càng suy kiệt.
Ngay mấy ngày đầu, khi tàu vừa ra tới Đã mười mấy ngày rồi, cơn sốt vẫn không
hải phận quốc tế, thì vợ tên chủ tàu ngồi phía thuyên giảm, tôi bất lực chỉ biết ôm anh trong
trên gần cái máy, không biết loay hoay thế lòng mà khóc, nhiều khi nước mắt không còn
nào mà đạp vào cái cần điều khiển, thế là để mà chảy ra nữa. Ôm anh trong tay, lúc nào
máy tắt luôn. Tên tài công không biết cách lòng tôi cũng nơm nớp lo sợ anh sẽ bỏ tôi mà
sửa để máy chạy lại vì chính hắn chỉ là tên tài đi như những người kia. Một vài người thấy
công dỏm, nhận bừa để được cho đi thôi chứ tình cảnh của
có biết tí gì về máy móc đâu, vì vậy con tàu vợ chồng tôi,
cứ lênh đênh trôi trên biển cả mặc sóng cuốn họ cũng
về đâu thì hay đó. thương nhưng
Sinh mạng 66 con người giờ phó mặc cho cũng không
trùng dương chỉ vì lời nói dối của một kẻ bất thể làm được
tài. Con thuyền không được điều khiển, cứ gì cho chúng
trôi không biết đâu là bến bờ, khi thủy triều tôi, họ chỉ có
xuống, thuyền mắc cạn vào một hòn đảo san thể hứng dùm chút nước mưa để cho tôi thấm
hô nào đó, chỉ thoát ra được khi thủy triều lên vào đôi môi khô và tím lịm của anh thế thôi.
sóng đánh, kéo tàu ra xa. Ngồi trong lòng tôi, đầu anh tựa vào vai vợ,
Một niềm hy vọng cho mọi người là tại những mắt nhắm nghiền, hơi thở nóng hổi, mặt ửng
đảo san hô này, trứng chim biển rất nhiều, đỏ, lâu lâu anh lại rên khe khẻ. Tôi biết anh
thấy vậy, có mấy thanh niên nhảy xuống, bơi đau lắm, mệt lắm, mà không thể giúp gì được
vào đảo hy vọng sẽ lấy được trứng thì sẽ cho anh, nghiêng mặt qua, hôn lên vầng trán
không còn bị đói nữa, nhưng bất hạnh thay, nóng bỏng của chồng, nước mắt của tôi rỏ
đá trên đảo san hô lại rất nhọn, sắc cạnh và trên má anh, anh thều thào:
trơn trượt, trứng không lấy được mà còn bị té - Anh yêu em, đừng khóc Ngọc ơi, con tàu
đập đầu vào đá sắc mà chết, trong số người này bị ếm rồi, khó qua lắm. Anh hé cặp mắt
chết có anh Tư là người dẫn chúng tôi ra tàu. lờ đờ nhìn tôi, rồi lại nhắm lại, anh xin lỗi em,
đừng khóc nữa, anh muốn được nghe em hát,
Con tàu lại lênh đênh trên biển như hát lên đi em, hát cho anh nghe...
chiếc lá giữa dòng, và người chết vì đói đã bắt Tôi có linh tính đây là lần cuối anh nói với
đầu có. Trước hết là những em bé, các em tôi. Để môi mình trên trán anh, tôi xiết người
mới đầu còn khóc vì đói, sau đó cứ lịm dần và anh trong vòng tay tôi chặt hơn và tôi bắt đầu
ra đi trong lòng mẹ. Tiếng khóc thương con hát nho nhỏ:
333