Page 339 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 339

sâu  trong  đảo  san  hô,  thủy  triều  lên,  sóng   người  chúng  tôi  bảo  nhau  ra  đầu  tàu  cầu
               cũng không kéo nổi tàu ra. Tối nay, có lẽ nỗi    nguyện, thấy vậy cả tàu quỳ xuống cầu theo.
               sợ hãi nếu tàu không thoát ra khỏi bãi san hô    Đang cầu nguyện bỗng bé Dương kêu lên:
               này thì cơ hội sống cũng không có, nên mọi       -  Ngôi sao đỏ, chị ơi, có ngôi sao đỏ trên trời
               người  nổi  cơn  lên  chửi  bới  nhau,  đổ  lỗi  lẫn   kìa.
               cho nhau  ầm ĩ. Thấy vậy, sợ bị liên lụy, tôi    Ngẩng nhìn lên, quả nhiên một ngôi sao màu
               kéo bé Dương trốn vào một góc tàu, hai chi       đỏ  rực  hiện  giữa  bầu  trời  đen  thẳm.  Mọi
               em  thì  thầm  niệm  chú  Quan  Thế  Âm,  cầu    người lại bàn tán và cho là đấng thiêng liêng
               mong Phật Bà cứu mọi người. (Chú này tôi đã      hiện ra để cứu mình, thế là tiếng cầu nguyện
               dạy lại cho bé Dương như ngày trước chị tôi      lại vang lên. Những người quá yếu, không thể
               đã  dạy  cho  tôi).  Bên  ngoài,  giữa  lúc  mọi   ngồi  dậy  được  cũng  cố  gắng  chắp  tay  lại
               người  vẫn  còn  đang  chí  chóe  cãi  nhau  mãi   miệng thì thầm van vái. Cả tàu hầu như không
               chưa dứt, thì có tiếng của một người đàn bà      ngủ, chúng tôi cầu nguyện suốt  đêm,  và tàu
               lanh lảnh vang lên giữa màn đêm, bà nói nếu      cứ  trôi  không  định  hướng,  theo  ngôi  sao  đỏ
               mọi người muốn Mẹ Nam Hải cứu thì hãy cầu        trên trời. (Chúng tôi nghĩ thế).
               nguyện với Mẹ, ai có đạo nào thì cầu theo đạo
               nấy, đừng cãi có nữa.                            Bình minh đã ló
               Nghe giọng nói lạ, tôi ló đầu ra, ngay chỗ đầu   dạng,  mặt  biển
               tàu, lại thấy vơ người tài công ngồi đó, ngay    như  rực  sáng
               chỗ lần trước khi anh Tư nhập vào bà, bà tiếp    lên.  Một  cảnh
               tục nói và tự nhận mình là bà Mầu, chủ quán      tượng  tuyệt  vời
               cây xăng Esso ở Ngã tư Phú Nhuận. Bà kể, bà      hiện  trước  mắt
               vượt  biên  cùng  con  gái,  tàu  gặp  cướp  Thái   mọi  người,  một
               Lan,  chúng  nó  lấy  hết  tiền  bạc  rồi  giết  mọi   quả cầu vàng chói lói, nằm giữa những tia rẻ
               người quăng xác xuống biển. Bà thấy thuyền       quạt rực rỡ đủ màu, dưới mặt biển đang từ từ
               này  có  vài  người  nhân  đức  nên  muốn  cứu   nhô lên. Ôi, đẹp vô cùng! Hơn một tháng qua,
               dùm, bà còn dặn hãy cầu nguyện đi, Mẹ Nam        bao nhiêu lần mặt trời mọc, thế mà có lần nào
               Hải sẽ giúp. Lần này thì mọi người không còn     tôi được xem đâu, vì biết bao nhiêu biến cố
               nghi  ngờ  gì  nữa,  tất  cả  quỳ  xuống  và  cầu   đau buồn xảy ra, tôi cứ thu mình dưới hầm tàu
               nguyện  xin  Đức  Mẹ,  xin  Phật  Bà,  Mẹ  Nam   mong tránh những tai họa, những phiền phức
               Hải, sáng mai khi thủy triều lên, mong tầu sẽ    vô cớ cho mình. Lần này vô tình được nhìn
               được cứu thoát ra khỏi vùng san hô này.          cảnh  bình  minh  trên  biển  quá  đẹp,  làm  tôi
               Lại  một  lần  nữa,  chúng  tôi  được  cứu  thoát   quên  mất  hoàn  cảnh  cùng  quẩn  của  mình.
               nhờ  giòng  nước  thủy  triều  dâng  rất  cao  và   Nhưng  với  bọn  chủ  tầu,    cảnh  sắc  đó  có  lẽ
               cũng  nhờ  những  lời  cầu  nguyện  của  mọi     chẳng xa lạ gì, chúng chẳng để tâm, chính vì
               người,  sóng  đã  kéo  con  tàu  bất  hạnh  của   vậy  mà  chúng  đã  phát  giác  ra  gần  đó,  bóng
               chúng tôi ra khỏi vùng san hô .                  dáng một chiếc tàu đánh cá của dân chài. Thế
                                                                là  mọi  người  la  hét  để  kêu  gọi  họ,  những
               Qua  những  điều  kỳ  lạ  xảy  ra,  lần  này,  mọi   chiếc áo được dùng làm tín hiệu cấp cứu, vẫy
               người trên tàu đều tin có thần linh ở đâu đây,   vẫy tới  tấp. Chiếc tàu kia, có lẽ  họ  đã thấy,
               nên  ai  nấy  không  còn  chửi  bới,  cãi  cọ  nhau   nên chạy về phía chúng tôi. Không nỗi sung
               nữa, nhưng trong lòng tất cả đều rất lo lắng và   sướng nào hơn, như vừa chết đi lại được sống
               sợ hãi khi thấy con tàu cứ lênh đênh trên mặt    lại, không cần biết chiếc tàu  này có phải là
               sóng nước mênh mông, không thấy đâu là bến       của bọn cướp biển như cướp Thái Lan không,
               bờ.   Ban  đêm,  biển  trông  thật  dễ  sợ.  Vài   chúng tôi cũng vẫn vui mừng, kẻ khóc, người



                                                                                                        337
   334   335   336   337   338   339   340   341   342   343   344