Page 343 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 343

M                                        thể biết họ thuộc phía nào, phe ta hay phe
                                ột mùa Xuân nữa lại về trên
                                                                bên kia. Thành phố đó không an ninh, bất
                                đất  khách.  Không  biết  đây
                                là mùa Xuân thứ mấy tôi đã
                                                                nơi nào cũng có thể bị họ đặt mìn, ném lựu
               xa quê hương, tôi không muốn đếm, không          cứ giờ nào cũng có thể bị pháo kích, bất cứ
               muốn tính vì nếu biết chính xác thì chắc đã      đạn.
               nhiều lần lắm rồi, càng thêm buồn. Tôi nhớ               Từ  ngoài  đường  xe  chạy,  trường
               đến mẹ, anh em và bạn bè thân thuộc… Tất         học, công sở đến chợ búa, trong đống bắp
               cả bây giờ ở đâu? Kẻ còn người mất, kẻ lưu       cải, rau đậu hay đống dừa vẫn thể nổ được.
               lạc phương trời nào? Chiều nay 30 Tết nhìn       Có lần tôi đang đi chợ gặp phải mìn nổ ngay
               mấy  chậu  Mai,  Lan,  Cúc…  đua  nhau  khoe     trong đống rau bắp cải làm mọi người chạy
               sắc  trong  không  gian  lành  lạnh  cuối  năm   tán loạn, có người chết, có người bị thương.
               sao lòng tôi chẳng thấy nôn nao vui vẻ chút      Riêng tôi may mắn chạy ra xa được nên an
               nào.  Tôi  bỗng  nhớ  về  quá  khứ,  hồi  ức  về   toàn nhưng phải một phen kinh hoàng khó
               những  ngày  tháng  đó,                                             quên.  Dân  ở  nơi  đây  lúc
               những  gì  tôi  từng  chứng                                         nào  cũng  phải  cảnh  giác,
               kiến hoặc chính bản thân                                            phòng  bị  vì  nguy  hiểm
               tôi từng trải qua lần lượt                                          luôn chực chờ.
               trở dậy như cơn ác mộng                                                    Tôi  còn  nhớ  một
               làm tê buốt hồn tôi…                                                buổi chiều kia có anh bạn
                       Một  buổi  chiều                                            của  chồng  tôi  đến  chơi,
               cuối năm xưa khi gia đình                                           anh  Trần  Văn  Phước  là
               tôi  đang  chuẩn  bị  cúng                                          Đại  Úy  Trưởng  Phòng  1
               rước  ông  bà  thì  nhận  được  hung  tin:  anh   của Tiểu Khu Kiến Hòa.  Anh khỏang 27, 28
               trai  tôi  tử  trận  sa  trường.  Mẹ  tôi  ngất  xỉu   tuổi,  anh  có  gương  mặt  hơi  giống  Elvis
               không biết bao lần vì đứa con thân yêu mới       Presley nhưng có giọng ca trầm ấm và anh
               25 tuổi đầu ra đi đột ngột. Riêng tôi không      chỉ  hát  tình  ca.  Hôm  ấy  trông  anh  không
               còn nỗi đau đớn nào hơn vì đó là lần đầu         được vui, anh cũng không nói gì cả, cứ ngồi
               tiên tôi cảm nhận được sự mất mát  người         ôm đàn hát hết bài nầy sang bài khác. Tôi
               thân như thế nào. Nỗi đau xé nát tâm cang        thấy trời đã về chiều sợ anh đi đường nguy
               của  kẻ  khóc  người  đi  vào  thiên  cổ  không   hiểm vì anh tự lái xe Jeep đi nên nói chồng
               thể nào diễn tả hết được. Cả một thời gian       tôi khuyên anh nên về sớm.
               dài đăng đẳng về sau cứ mỗi chiều 30 Tết
               lúc sửa soạn cúng ông bà thì mẹ tôi lại ngồi         Ngày  hôm  sau  khi  tôi  từ  trường  về,
               khóc thật nhiều trước bàn thờ anh, và gia        chồng tôi bảo:
               đình tôi chẳng bao giờ có được những ngày        -  Em ơi, thằng Phước chết rồi. Hôm qua ở
               Xuân  vui  vẻ.  Làm  người  dân  trong  thời     nhà mình ra nó lái xe về đến Ngã Ba Tháp
               loạn,  thời  chinh  chiến  khó  được  hưởng      bị bắn sẻ trúng đầu và nó đã chết.
               hạnh phúc trọn vẹn.                                  Tôi bàng hoàng, thờ thẩn:
                       Tôi  theo  chồng  đổi  về  một  tỉnh  xa:   -  Trời ơi, có thể nào là vậy? Mới chiều hôm
               tỉnh Kiến Hòa. Người dân ở đây không ai có       qua anh còn ngồi đây đàn hát kia mà.


                                                                                                        341
   338   339   340   341   342   343   344   345   346   347   348