Page 345 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 345
cứ đọc hết 50 kinh tôi trở lại đọc tiếp nữa… Cả lớp im lặng nhìn nhau. Em trưởng lớp
cho đến lúc nghe tiếng gõ cửa và chồng tôi đứng lên nói:
đã về. Anh bảo tôi rằng: - Thưa cô, có trò Trần Thị Nhỏ chưa nộp
- Hôm nay anh suýt chết. Khi trực thăng bài.
chở anh về đến bên kia bờ sông thì bị súng - Tại sao vậy? Em đó đâu?
phòng không của họ bắn lên trúng cánh - Thưa cô, trò ấy chết rồi ạ!
máy bay của anh. May mà anh phi công Hoa Tôi hốt hoảng, biến sắc:
Kỳ giỏi đã “lết” được qua sông và đáp - Sao? Em vừa nói gì, tại sao trò ấy chết?
xuống bãi đáp kịp thời nên tụi anh không Cả lớp học nhao nhao lên:
sao. Nếu máy bay rớt nằm bên kia bờ sông - Trò Nhỏ bị pháo kích chết cô ơi!
thì coi như xong đời rồi vì bên đó là vùng Tôi dằn xúc động bảo em trưởng lớp lên kể
của họ. rõ nguyên nhân cái chết của cô bé kia cho
- Thảo nào hôm nay em cứ phập phòng lo tôi nghe. Em đó đã kể lại rằng:
sợ và cứ đọc kinh mãi không dám buông - Nhà trò Nhỏ ở ngoại ô tỉnh nên không
xâu chuỗi xuống. được an ninh. Đêm hôm ấy trò ngồi viết bài
Tạ ơn Chúa và sau đó chồng tôi còn gặp vài phạt của cô đến khuya thì bị pháo kích và
trường hợp nguy hiểm hơn thế nữa mà trái đạn đó rớt trúng bàn học của Nhỏ
Chúa đều cứu chàng ấy thoát chết. khiến trò ấy chết ngay.
Khoảng thời gian từ 1971 đến 1973 tôi Tôi đau xót, hối hận:
ở Kiến Hòa, một trong những tỉnh tệ nhất - Trời ơi, có phải lỗi tại cô không? Nếu cô
về an ninh ở Vùng 4. Xác chết của binh sĩ không phạt em ấy thì Nhỏ đâu có chết.
hoặc thương binh được chở về Quân Y Viện Em trưởng lớp lắc đầu:
hằng ngày qua những tiếng rú kinh hoàng - Không phải đâu cô, tại số trò ấy tận rồi.
của xe cứu thương, của trực thăng tải Cái bàn học của trò ấy sát bên giường ngủ,
thương. Còn dân chúng thì lo sợ pháo kích miểng đạn cũng làm nát cái gối ở giường
hằng đêm, đôi khi họ pháo vào thành phố trò nên dù không viết bài phạt, trò ấy có
cả ban ngày. nằm trên giường cũng vẫn chết.
Có một câu chuyện mà có lẽ suốt đời tôi Tôi nghẹn ngào thương xót cho cô bé là
không thể nào quên được, đó là cái chết của một nạn nhân của chiến tranh. Tôi nói với
em Trần Thị Nhỏ, học sinh lớp 8 trường em trưởng lớp: “Các em có thể đưa cô đến
trung học Tân Dân - Kiến Hòa. Hôm đó đó để cô an ủi gia đình và thắp cho em ấy
trong giờ dạy của tôi em Nhỏ phá phách một nén nhang không?”
bạn bè đủ thứ. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì - Không được đâu cô. Chỗ đó không an
thường ngày em rất ngoan, hai lần tôi lên ninh, nếu cô đến họ sẽ bắt cô vì chồng cô là
tiếng cảnh cáo nhưng em cứ tiếp tục sĩ quan.
nghịch. Sau đó tôi bắt em lặp lại những gì
tôi vừa dạy thì em chẳng biết gì cả chứng tỏ Thế là tôi cũng không đến nhà thăm mộ em
em không nghe giảng bài. Trong cơn nóng được. Đến nay tôi vẫn còn thấy ray rứt
giận tôi đã phạt em chép lại bài học hôm đó trong lòng dù em chết không phải do lỗi
20 lần và nộp cho tôi vào kỳ tới. của tôi. Vùng đất nầy đối với tôi không có
Lần kế tiếp tôi đến lớp đó, tôi chợt nhớ gì lưu luyến, chỉ có buồn bã, thương tâm
có một em thiếu nộp bài phạt. Tôi hỏi: nên vợ chồng tôi xin chuyển về Cần Thơ
- Có em nào chưa nộp bài phạt của cô quê nhà của tôi, nơi có gia đình, người thân
không? và bè bạn.
343