Page 346 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 346
Đầu năm 1973 chúng tôi được thuyên Nắng đã nhạt nhòa trên hàng cây, tôi dìu
chuyển về Cần Thơ. Ở đây vào buổi sáng mẹ đứng dậy:
trên các ngã đường phố ngoài những tà áo - Thôi mình về đi mẹ. Trời sắp tối rồi.
dài trắng, những chiếc quần xanh của nam, Mẹ tôi gật đầu theo tôi ra về, nước mắt vẫn
nữ học sinh còn có đủ các loại quân phục còn rơi rớt trên khuôn mặt già nua, phúc
của các binh chủng: Bộ Binh, Không Quân, hậu nhưng héo tàn vì năm tháng khổ đau
Hải Quân, Cảnh Sát. Thỉnh thoảng có cả dày vò. Gió vẫn thổi lướt thướt như rên rỉ tỉ
màu áo hoa rừng của Nhảy Dù, Biệt Động tê, gió lùa qua tàng cây kẻ lá nhè nhẹ ru
Quân, Thủy Quân Lục Chiến… Trong thành buồn trong chiều vắng và côn trùng bắt đầu
phố không có đạn bay, súng nổ nhưng trỗi giọng bi thương, ai oán…
ngoài xa kia chiến tranh đang đi vào thời kỳ Văng vẳng xa xa vài tiếng đì đùng, đì
khốc liệt. đẹt, đì đùng…Không biết đó là tiếng pháo
Tôi về lại quê nhà cũng vào đầu mùa mừng Xuân hay tiếng súng từ trận chiến
Xuân như ngày nào lìa gia đình ra đi theo nào vọng lại. Dù tôi luôn tâm niệm sẽ sống
chồng. Tôi nhớ thương anh trai mình nên bên mẹ lâu dài nhưng ai ngờ đến cuộc bể
tôi đưa mẹ đến Nghĩa Trang Quân Đội thăm dâu? Ngày 30 tháng Tư 1975 đã làm thay
anh. Nơi đây hiu hắt buồn, không gian trầm đổi, xáo trộn tất cả dự định, ước mơ, hy
lặng, gió vi vu thổi nhẹ qua mấy hàng cây vọng của chúng tôi. Chồng tôi và các em rể
nghe rờn rợn. của tôi đều bị vào tù hết. Lúc nầy mẹ tôi bị
Phải chăng một cú sốc quá nặng nên người đau nằm
vong linh của liệt trên giường, không gượng dậy nỗi.
những người Riêng tôi càng bi thảm hơn vì vừa lo cho mẹ
trẻ nằm đây bịnh đau, vừa lo cho chồng trong tù, lo cho
than thở, nuối con nhỏ trong nhiều năm dài đằng đẵng.
tiếc cuộc đời Sau khi chồng tôi trở về một thời gian,
dở dang và nỗi nhận thấy tình hình thời cuộc lúc đó không
u uất, hờn căm thể ở lại quê hương được nữa. Thế là chúng
chinh chiến chưa tan dù bên kia thế giới. tôi chuẩn bị cho một chuyến vượt biên đi
Mẹ tôi ngồi lặng yên bên mộ anh rất lâu, tìm Tự Do.
nhìn chăm chăm vào bức ảnh của anh rồi
cúi xuống và toàn thân người run lên. Biết Đầu Xuân 1985 tôi lại theo chồng bỏ mẹ
mẹ tôi khóc, tôi ôm đôi vai gầy của mẹ, lòng tôi một lần nữa. Vào thời điểm đó những
thương cảm biết bao với nỗi đau “tre già người ra đi không ai có thể tin rằng sẽ có
khóc măng non”của người. Đôi vai nầy mẹ ngày được trở về nhìn lại quê hương và
mong muốn che mưa chắn gió cho con người thân.
mình, chịu đựng tất cả những bất hạnh đổ Ngày từ giã mẹ ra đi, mẹ con tôi ôm
xuống đầu các con nhưng cuối cùng người nhau khóc nức nở. Lòng mẹ buồn đau thế
đành bất lực. nào tôi hiểu được nhưng vẫn phải gạt lệ
Mẹ tôi ngước nhìn sang những ngôi mộ chia ly. Hai đứa
chung quanh một lúc rồi lắc đầu tự nói một con nhỏ dại của
mình: tôi cũng ý thức
- Sao toàn là người mới ngoài hai mươi được cuộc chia
tuổi vậy? Thật tội nghiệp cho mấy đứa trẻ tay không ngày
nầy! tái ngộ nên hai
344