Page 338 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 338

chợt nhớ đên Mẹ Quan Thế Âm và niệm khẻ:         trong góc tàu, tôi nghĩ với những ngọn sóng
               “Nam mô...”. tiếng nam mô còn chưa dứt trên      mạnh như thế này chả mấy chốc, con tàu nhỏ
               môi, thì mọi người đều giật mình vì một tiếng    bé mong manh này sẽ vỡ ra từng mảnh, rồi sẽ
               đàn ông hét lớn vang lên từ đầu thuyền:          bị sóng cuốn trôi, rồi sẽ bị sóng nhấn chìm tất
               -  Dừng lại.                                     cả,  đem  những  sinh  mạng  trên  con  tàu  này
               Tất cả chúng tôi đều quay nhìn về nơi có tiếng   xuống  lòng  đại  dương  thôi.  Sự  sợ  hãi  này
               quát phát ra, vợ của người tài công đang đứng    chồng lên sự sợ hãi cũ làm đầu óc tôi như mê
               đó,  mắt  bà  long  lên  sòng  sọc,  tay  chỉ  thẳng   đi.  Tôi  lẩm  bẩm  trong  miệng  một  cách  vô
               vào bọn chủ tàu:                                 thức câu niệm chú Quan Thế Âm, trong khi
               -  Đứa nào đụng vào con bé đừng trách tao,       đầu óc lại nhớ đến bố tôi, đến các anh chị em,
               tao là người đưa nó lên tàu, nghe rõ chưa.       các cháu, các người  thân. Nước mắt  cứ trào
               Nói  xong  bà  khuỵu  người  nằm  xuống  mắt     ra, trào ra mãi trong tiếng “ Nam mô......” đột
               nhắm lại như đang ngủ. Cái ngạc nhiên và sợ      nhiên  con  tầu  hơi  chao  nghiêng,  rồi  như  bị
               hãi  của  mọi  người  là  tiếng  nói  phát  ra  từ   nâng cao lên, và vùn vụt lướt trên mặt biển,
               miệng  bà  là  tiếng  của  một  người  đàn  ông,   dần xa vùng bão tố.
               tiếng  của  anh  Tư,  đúng  là  tiếng  của  anh,   Mọi người hoang mang nhìn nhau, không biết
               không ai là không biết.  Người tài công cũng     chuyện  gì  đã  xảy  ra.  Mãi  cho  đến  khi  cảm
               sợ, anh ta không dám lại đỡ vợ. Một lúc sau      thấy con tàu như dừng lại và dập dình như cũ,
               bà ngồi dậy, và ngạc nhiên khi thấy mình nằm     một vài người mới lần ra ngoài xem và hét lên
               ở đầu tàu, bà hỏi chồng lúc đó đang nhìn bà      trong  niềm  vui  sướng:”  Chúng  ta  thoát  rồi,
               mà sự sợ hãi vẫn chưa tan đi trên khuôn mặt      thoát khỏi cơn bão rồi”.  Tất cả mọi người đều
               của hắn:                                         vội vàng quỳ xuống khấn tạ ơn Trời Phật, tạ
               -  Sao tôi ngủ ở đây vậy ?                       ơn Thiên Chúa, Đức Mẹ, Phật Bà, mà không
               -   Phải  là...là...bà  không  vậy?  Sao  lúc  nãy   hiểu tại sao tàu lại trôi đi một cách lạ kỳ như
               tiếng nói của bà ...khác, giống tiếng của ...    có người nâng tàu lên và kéo đi để thoát khỏi
               -  Ông có điên không vậy. Không là tôi thì là    cơn  nguy  biến  như  một  phép  lạ  vậy.  Người
               ai.                                              đoán thế này, kẻ nói thế khác, họ nhắc lại việc
               Biết chắc là vợ mình, người tài công kể cho      vợ tài công bị anh Tư nhập, tất cả, tựu trung
               bà nghe mọi việc, bà có vẻ như không sợ mà       sự huyền bí vẫn mãi chỉ là huyền bí mà thôi,
               chỉ nói:                                         không ai  giải  thích được và cũng từ  đó mọi
               -  Lúc nãy ngủ, tôi có mơ thấy anh Tư, anh       người  tin  là  tôi  có  người  âm  phò  trợ  nên
               nói sắp có bão lớn, mọi người nên cầu Trời,      không ai dám đụng đến tôi nữa.
               khấn Phật cho qua tai nạn đi.
               Tuy bán tín, bán nghi, nhưng bọn chủ thuyền              Đã hơn  một  tháng trôi  qua, số người
               cũng không làm gì đến tôi nữa vì chúng còn       chết trong thời điểm này đã hơn một phần ba,
               đang bàng hoàng về sự việc vợ tài công nói       con nít thì chết gần hết chỉ còn lại một hai bé
               giọng của anh Tư.                                thôi,  trong  đó  có  một  bé  gái  10  tuổi  tên
                                                                Dương, em đi với bố và anh trai. Khi bố và
                       Đúng như lời vợ tài công nói, gió bắt    anh trai bị thủy táng, em khóc đòi theo họ, tôi
               đầu  nổi  lên,  mây  đen  kéo  đến,  rồi  mưa  đổ   đã ôm em lại. Từ đó hai chị em nương tựa vào
               xuống  như  trút  nước.  Những  ngọn  sóng  lớn   nhau.
               dần và đập mạnh vào thành tàu, con tàu nhỏ               Con tàu cứ trôi dật dờ như thế, ngày
               bé, chao qua, chao lại như chiếc lá trong cơn    rồi đêm, đêm lại đến ngày, người chết, rồi lại
               cuồng  phong.  Tiếng  la  hét,    tiếng  cầu  kinh   người chết, người còn lại thì sống dở chết dở.
               vang  lên  giữa  cơn  giông  bão.  Run  sợ  ngồi   Đã vậy, ba ngày nay, tàu lại bị mắc cạn vào



                   336
   333   334   335   336   337   338   339   340   341   342   343