Page 336 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 336
*...Ngủ đi anh, ngủ đi anh. Ngủ đi, mộng vẫn thuyền hai tay với với về phía anh một cách
bình thường, à ơi, sẵn tiếng thùy dương đôi tuyệt vọng, giọng tôi khản đặc:
bờ, cây dài bóng xế ngẩn ngơ, hồn em đã - Anh ơi, Bằng ơi, đừng bỏ em, đừng trôi đi,
chín, mấy mùa buồn đau. Tay em, anh hãy tựa đừng trôi đi mà, em xin anh đấy, Bằng ơi, em
đầu, cho em nghe nặng trái sầu rụng rơi…” xin anh mà, đừng trôi anh ơi!!!
Ngủ đi anh... ngủ đi anh...Bằng ơi… Mặc cho tôi kêu khóc, xác anh trôi về cuối
Tiếng hát của tôi hòa lẫn trong tiếng sóng thuyền. Tôi cố len qua mọi người để bò về
rì rào của đại dương bát ngát, mặc những cơn cuối tàu, thì anh lại trôi về đầu tàu, tôi vừa
nức nở làm nghẹn lời, tôi vẫn cứ hát, cứ miên khóc, vừa bò ngược lại, mọi người lại tránh
man hát cho chồng tôi nghe lần cuối trong đời chỗ cho tôi. Thấy tình cảnh đáng thương của
và nước mắt tôi vẫn cứ chảy, chảy ràn rụa trên tôi, không nhịn được, một số người ôm tôi lại
khuôn mặt tái dần, tái dần của anh. và khấn to:
Tôi cứ hát trong nước mắt mà không cảm thấy - Cậu Bằng ơi, cậu sống khôn thác thiêng thì
người anh như đang nhẹ hẳn đi, bàn tay anh trôi xa đi, đừng làm khổ vợ nữa.
đặt trên bàn tay tôi đã lơi ra và rơi xuống sàn Và kỳ lạ thay, sau lời khấn ấy, xác anh không
tàu. Bất chợt tôi nắm lấy bàn tay anh, sao tay trôi quanh tàu nữa mà trôi ra xa rất nhanh,
anh lại lạnh như thế này? Anh đã đi, anh đã càng ngày càng xa tàu đến khi mất hút. Tôi
ra đi rồi sao, anh đã bỏ tôi thật rồi sao?! chới với nhìn theo, lồng ngực chợt như bị bóp
Tôi hốt hoảng lay lay anh thật mạnh, anh lại, như muốn vỡ toang ra, tôi cố gào lên, cố
Bằng ơi, anh Bằng ơi... Anh vẫn bất động, tôi kêu tên chồng tôi, nhưng không được, tiếng
ôm lấy đầu anh, hôn lên khuôn mặt giá lạnh kêu như bị tắc nghẹn trong cổ họng, không
của anh trong tiếng khóc ngất... thở được nữa và tôi ngất đi.
Tiếng khóc của tôi làm người ngồi bên
cạnh chú ý, anh là người luôn giúp đỡ chúng Không biết thời
tôi, chắc anh cũng đoán trước được sự ra đi gian bao lâu, khi tỉnh lại,
của chồng tôi nên khi nghe tôi khóc lớn, anh tôi thấy mình đang được
liền sờ vào mũi Bằng và bảo: một bác gái, nhỏ vào
- Cậu ấy đi rồi, cô không nên ôm như vậy, miệng vài giọt nước mưa
cái lạnh cơ thể của cậu ẩy sẽ không tốt cho đựng trong một cái nắp
sức khỏe của cô đâu và tập tục ở miền biển, chai, thấy tôi mở mắt, bác
chúng tôi phải thủy táng cậu ấy như những mừng rỡ:
người trước. “Cô ấy tỉnh lại rồi… vừa
Lúc này tôi không còn nghe thấy gì hết, chỉ nói bác vừa đỡ tôi ngồi
biết ôm chặt thể xác anh trong tay và khóc. dậy, và đút vào miệng tôi
Tôi cứ ôm chặt lấy anh, không cho người ta một miếng đường thẻ nhỏ
lấy anh ra. Tôi biết nếu tôi buông anh, tôi sẽ xíu, con ăn chút đường cho lại sức”. Tôi
mất anh vĩnh viễn kể cả về nghĩa bóng lẫn ngậm miếng đường, cám ơn bác. Bỗng như
nghĩa đen. Rồi sau cùng mọi người phải dùng sực nhớ điều gì, tôi bật ngồi thẳng dậy, mắt
sức kéo tay tôi để lấy anh ra mang thả xuống dáo dác nhìn quanh, miệng lẩm bẩm:
biển vì, theo tập tục của dân đi biển, thì khi - Anh Bằng? Anh đâu rồi, chồng tôi đâu rồi?
một người đã chết thì phải làm lễ thủy táng Vừa nói, tôi vừa tính bò ra mạn tàu, nhưng
trước khi mặt trời lặn. cánh tay tôi đã bị một bàn tay giữ lại kèm
Qua làn nước mắt, nhìn thân xác của theo là một giọng nói đàn ông:
anh nằm xấp mặt trên sóng nước bồng bềnh, - Cậu ấy đã mất, chúng tôi cũng đã thủy táng
trái tim tôi thắt lại, buốt nhói, tôi nhào ra cạnh cho cậu ấy rồi, trời tối thế này, cô không thể
334