Page 334 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 334
tôi đi vượt biên cùng anh ngay đêm ấy, bố tôi Khi tàu ra
hơi ngỡ ngàng,và có ý không bằng lòng. Bố xa, đã vào
ngần ngừ và trầm ngâm rất lâu: được vùng
- Bác biết con rất thương Ngọc, nhưng vượt an toàn thì
biên không phải là chuyện chơi, biết bao mọi người
nhiêu hiểm nguy, bất trắc đang chờ đón, hơn mới phát
nữa, Ngọc là con gái, các con chưa chính thức giác ra sự
là gì với nhau, ra đi như vậy có hợp với lễ lừa đảo của
giáo hay không? bọn chủ tàu. Chúng không hề mua nước cũng
Nghe bố nói vậy, Bằng kéo tay tôi, hai đứa như đồ ăn để dự trữ cho chuyến đi của 66
cùng quỳ xuống trước mặt bố, giọng anh thiết người. Khi bị chất vấn, chúng đổ thừa tại bến
tha: bị động nên không thể chuyển lương thực
- Thưa bố, chính vì điều này mà con cúi xin được. Một số người không nhịn được sự tức
bố thành toàn cho chúng con, cho chúng con giận đã nhẩy lên đòi đánh tên này, nhưng cuối
được thành vợ, thành chồng. Sự cho phép của cùng, vì sự đã rồi và cũng vì nhóm người của
bố sẽ giá trị hơn bất cứ một lời cam kết nào chủ tàu quá đông, nên mọi người đành phải
trong cuộc đời này. Con xin thề với bố, con sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt.
thương yêu và đối xử thật tốt với Ngọc, khi Nhóm chúng có phòng hờ đem theo đồ ăn
qua được bên kia đại dương, con sẽ làm đám nhưng cũng không nhiều, một chút gạo và
cưới với Ngọc đúng theo lễ giáo. Mong bố khoai lang, chỉ đủ cho chúng dùng trong vài
toại nguyện cho chúng con. ngày thế thôi. Từ đó ai có chút đồ ăn đều phải
Ôm lấy đầu gối của bố, tôi tiếp lời của Bằng: giữ kỹ để phòng thân.
- Bố ơi, Bằng nói thật đó, anh ấy rất yêu con, Riêng vợ chồng tôi (chúng tôi xưng vợ
không bỏ con đâu, hơn nữa bố ơi, bố làm việc chồng để tránh những rắc rối sẽ xảy ra) còn
trong chính quyền cũ, các anh con thì đều bị xui xẻo hơn, ngoài bọc đồ ăn nho nhỏ và một
đi học tập cải tạo, sống trong một gia đình bị số thuốc phòng thân chồng tôi buộc ở trên vai,
gọi là ngụy quân, ngụy quyền, tương lai lúc ra taxi, hỗn độn, chen lấn đã bị ai đó giựt
chúng con sẽ ra sao? Bố để con đi, qua bên đó mất, anh Bằng lại đạp phải cái gai dừa trên
biết đâu con còn có thể giúp đỡ phần nào cho bãi biển, lên đến tàu anh mới thấy đau. Nếu
gia đình mình, giúp các cháu đỡ đói khổ. ngay khi mới đạp phải gai, lấy ra ngay thì còn
Nhìn chúng nheo nhóc bố đành lòng sao? Bây được, nhưng vì lo chạy đi ra taxi để không bị
giờ có cơ hội, bố cho con theo anh ấy nhe bố, bỏ lại, nên cái gai càng ngày càng đâm sâu
Con xin bố, cho con đi nhe. vào chân hơn, không có cách nào lấy ra nữa.
Mấy hôm sau chỗ bị gai đâm bị xưng tấy lên,
Có lẽ, nhận thấy những lời của chúng tôi nói mưng mủ, nó đã bị nhiễm trùng. Chồng tôi đã
không sai và cũng cảm động trước sự chân bắt đầu bị sốt. Mới đầu chỉ hơi nóng nhẹ, anh
thành tha thiết của hai đứa, bố đã đồng ý và còn chịu đựng được, vẫn còn có thể hứng
chúc lành cho chúng tôi. nước mưa cho hai đứa uống, nhưng vì nhịn
đói và khát cả hơn một tuần lễ, cơ thể không
Ở lại nhà anh một ngày, chiều 25 chúng có sức đề kháng, cơn sốt càng ngày càng tăng
tôi đón xe đi Bà Rịa để 9 giờ tối hôm đó đón và kéo dài hơn. Gói bánh nhỏ tôi lấy vội trước
“taxi” ra “tàu” lớn. Tiếng là tàu nhưng thực khi đi còn sót trong túi áo lạnh, đã cho anh ăn
sự đó chỉ là một con thuyền đánh cá không dần, cầm cự được vài ngày rồi cũng hết.
lớn lắm mà tôi từng được trông thấy khi ra Sau đó, tôi có hỏi xin thuốc và đồ ăn cho anh
Vũng Tàu chơi thời còn dưới chế độ VNCH. nhưng không ai cho, họ còn phải thủ cho
332