Page 440 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 440

Vừa nói, Lan vừa nhét vào túi Mạnh         Về đâu, tâm hồn này bềnh bồng / Về đâu,
               Hô một bao thơ khá lớn, dày cộm. Mạnh Hô           thân này mòn mỏi không  / Về sau và nhiều
               đành: “ Chị nhắn với ảnh, chừng 1 tuần nữa         năm sau nữa. Có buồn nhưng vẫn chưa  /
               phải trở lên Xuân Sơn nha!”                        Bao giờ bằng hôm nay!
                       - Dạ, anh yên tâm! Cảm ơn lòng tốt
               của anh Tám!                                       ......
                       Mạnh  Hô  đi  rồi,  Lan  thở  ra  vừa             - Mẹ ơi mẹ! Mẹ đang làm làm gì đó
               mừng  vừa  lo.  "Một  tuần  nữa  phải  trở  lên    mẹ?  Tiếng  gọi  của  cô  con  gái  kéo  Lan  về
               Xuân Sơn"! Lời Mạnh Hô như một cái móc             hiện tại:
               thời gian định đoạt số phận của Tư và nhất                - Mẹ đang đợi con về nè!
               là của nàng, trực tiếp phải đối phó với Mạnh              Cô  gái  dang  hai  tay  thật  rộng,  chờ
               Hô, với Công an.                                   ôm mẹ: “ Hổng dám chờ con đâu! Con biết
                       -  Phải  trả  lời  ra  sao  đây?  Mặc  kệ!   mẹ đang chờ ai nè! Có con ở nhà, mẹ, mẹ
               Mình đã quá quen với sự hù dọa. Chẳng sợ!          còn nhắc tới Ba hoài, huống chi là vắng mặt
                       Lan tự an ủi; nhưng còn về Tư:             con.  Phải  không,  "Bà  Hoàng  Sầu  Mộng"
                       - Ðã ba hôm rồi chưa có tin tức gì về      của... người ta?”
               Tư! Tàu đã thoát! Nhưng không biết đã cập                 Lan để con ôm vào lòng! Nàng nghe
               được  vào  bến  bờ  nào?  Gia  đình  chủ  ghe      hơi ấm chuyền nhanh qua người! Những cái
               cũng chưa được điện tín, điện thoại, hay một       hôn phớt nhẹ của con, đủ làm cho Lan hạnh
               báo hiệu nào!                                      phúc:
                       Một cái nhói đau! Nàng vội đưa tay                - Con  giống  Ba  con  y  chang!  Cũng
               xoa...  bụng!  Nàng  mỉm  cười:  “  Hổng  lẽ...    nụ cười, ánh mắt, vòng tay, giọng nói... chết
               Hổng lẽ mình đã... được có...?!”. Một cái ụa       con tim người ta này!
               hơi  dâng  lên,  xác  định  những  gì  Lan  đang          - Con  nghe  quen  quen...  điệp  khúc
               nghĩ!  Chắc  chắn,  nàng  đã  được...  làm  mẹ!    nhạc...  thính  tai,  không  phải,  nhạc  thính
                       Nàng vui mừng reo khẻ:                     phòng này ở đâu đây a
                       -  Anh  Tư  ơi!  Mình  đã  có  con  với           -  Con  khỉ này! Lan đánh trống lãng:
               nhau rồi! Cảm ơn anh, đã cho em được làm           “ Con  đói  bụng  chưa?  Mẹ  đã  làm  những
               mẹ! Em đã có giọt máu của anh trong em,            món  con  thích,  theo  sự  hướng  dẫn  của  cô
               một điều mà em hằng mong ước!                      Mỹ Thanh, Quán Nụ Cười Tiếng Nước Tôi
                       Lan đến trước bàn thờ,  thắp ba  cây       đây!”
               hương,  lâm  râm  khấn  nguyện.  Bưóc  vô                 -  Con biết ngay mà! Những món nào
               trong, nằm vật lên giường, tay để lên bụng,        của  mẹ  cũng  do  Quán  Nụ  Cười  bày  ra.
               lòng  dạt  dào  yêu  thương,  khe  khẻ  hát  một   Nhưng mẹ  tiết  kiệm...  nụ  cười  với  con  gái
               đoạn Bài Không Tên số 8 của Vũ Thành An:           mình, lâu rồi! Con nghĩ, chỉ khi nào... chàng
                       Chiều thơm, ru hồn người bềnh bồng         về, thì, thì... nàng mới chịu mở... Quán Nụ
               / Chiều không, im gọi người đợi mong  /            Cười mà đón người Tình cũ, 10 năm, ý lộn,
               Chiều trông cho mềm mây ươm nắng /                 20 năm! Phải hôn nè?!
               Nắng đợi chiều nắng say  /Nắng nhuộm                      Cô gái đi vào phòng tắm.
               chiều hây hây.                                            Lan  thở  dài,  lấy  chiếc  khăn  quàng
                       Vắng nhau một đêm, càng xa thêm            qua cổ cho đỡ lạnh, ngồi vào bàn ăn đợi con,
               ngàn trùng / Tiếc nhau một đêm, rồi mai            một đứa con chưa bao giờ biết mặt cha của
                                                                  nó!  Cả  cái  tên  Loan  của  nó,  chàng  cũng
               thêm ngại ngùng. Bao lâu rồi tiếc, những           chưa biết!  Lan đang đợi chồng, một  người
               ngày còn ấu thơ  / Lần tìm trong nụ hôn            chồng chưa bao giờ hỏi cưới, hay tặng cho
               /Lời nguyền xưa mặn đắng!


                 438
   435   436   437   438   439   440   441   442   443   444   445