Page 441 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 441
nàng một chiếc nhẫn, dù chỉ là chiếc nhẫn
cỏ. Có chăng, chàng mang lại cho nàng
những năm tháng thương nhớ, mong đợi, lo
âu thấp thỏm. Có chăng, chàng đã để lại cho
nàng một đứa con gái ngoan hiền, luôn luôn Là kẻ đã chết đi sống lại
an ủi, vỗ về mẹ, chăm sóc mẹ, càng làm cho Lạc xứ người nên phải tùy duyên
nàng nhớ nhung hơn, trông ngóng, kiếm tìm Trong cuộc sống lắm đảo điên
hơn. Nàng canh cánh bên lòng, mong cho Vững tay chèo lái đưa con thuyền ra khơi.
cha con sum họp, cho vợ chồng đoàn tụ.
Cũng vì chàng, nàng đã bồng con xuống tàu Xứ lạ quê người chân khô chân ướt
vượt biển, bỏ lại cơ ngơi, sự nghiệp. Nàng Lạ quắc lạ quơ, ngơ ngáo ngẩn ngơ
bất cần tất cả. Nàng chỉ cần có chàng! Có miệng như câm, có tai như điếc
Nhưng bao năm qua rồi, chàng vẫn Có chân như què, nào ai biết cho ai!
bặt vô âm tín. Nàng vẫn thu mình vào một
góc, không khác nào người vợ tù để trông Bắt đầu từ đâu? Tuổi đã xế chiều
Chí kiên quyết, Mẹ liều đổi số phận
chồng về năm nào!
Tâm tư nàng chùng xuống theo Con hiểu Mẹ cam nhận nỗi cay đắng
giọng hát ngọt ngào của Loan không khác Mẹ bên con dầu mưa nắng chẳng sờn.
mấy giọng Ngọc Lan, Bài Không Tên số 7 Trong gian nan, vừa học con vừa làm
của Vũ Thành An hòa tan theo những tia Bằng tự lực không đầu hàng phận số
nước phun ra từ búp sen, đọng lại ở lòng Mẹ không nỡ, để mình con chịu khổ
nàng. Mặc gió giông tuyết đổ ngập phố phường
Cảm ơn con gái đã tỏ bày tấm lòng
người vợ tù thay cho mẹ: Mẹ vẫn đi trời giá lạnh thấu xương
Một làn khói trắng ru đời vào quên Việc nặng nhọc với đồng lương "thổ tả"
lãng / nắng sầu thành hơi ấm, thơ d u Mẹ vẫn gắng, bao đời chịu qụy ngã
tình đau./ Ngày tàn im lắng / yêu người làm Trong đau thương khổ ải vẫn ngẩng đầu.
tóc trắng / tâm sự rồi đêm đắng / như lệ rồi
biết nhau. Mẹ cùng con sát cánh mình bên nhau
Đêm vỗ về nuôi nấng / đêm trao ngọt ngào Nước lã khuấy nên hồ bằng tay trắng
hương phấn / buông lơi dòng tóc mơ / trên Nếm đủ đắng cay, xoay đời cay đắng
cùng ngày tháng vật vờ. Mẹ góa con côi nghĩa mặn tình nồng!
... Một đời đổ cho tình yêu / Mẹ và con chẳng màng chuyện vợ chồng
từng đêm dòng nước mắt / sẽ nâng niu đời Rất hạnh phúc! Mẹ bên con vui sống
nhau đớn đau, anh /sẽ cho nhau đời nhau Giữa sóng nước, nhặt khoan cùng chèo
xót xa, em / dắt đưa nhau mối hận đời chống
người. Trả lại nước mắt cho mình đời son Nhoẻn môi cười hò điệu lý tha hương.
sắt / thôi rồi em cũng mất cho tình cúi đầu.
Một mình đi mãi trên đường dài không thấy Ví dầu mẹ góa con côi
/ai người quen tôi đấy, bao giờ đời sẽ vui? tha hương lạc bước bơ vơ
gió giông con đò nhỏ, đồng cam cộng khổ
cùng chèo đôi cũng tới bờ.
Trâm Anh
Trâm Anh
439

