Page 442 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 442

coi có phải cô gái gọi ai hay không. Tiếng
                                                                  cô gái run run lặp lại:
                                                                     - Anh Tư! Anh không nhận ra em sao?
                                                                     Nàng vừa nói vừa nắm tay... ông lão:
                Truyện ngắn                                          - Làm sao anh đến đổi giống như ông già
                                                                  vậy nè!?
                                                                     Tư ấp úng: “Cô, cô bán...”
                                                                     Không đợi Tư nói hết câu, Lan đã hối:
                                                                     -  Anh  lên  xe  em  chở  đi.  Mình  sẽ  nói
                                                                  chuyện sau!
               TTAH                                                  Tư  ngoan  ngoãn  như  một  đứa  học  trò
                                                                  nhỏ trước mệnh lệnh của cô giáo đang cầm
                   G                                              cây thước bảng.
                           ió  từ  biển khơi  bay tung những
                           sợi  tóc ngược ra phía sau chiếc
                                                                     Xe  quẹo  trái,  chưa  đến  Bệnh  viện  Lê
                           xe gắn máy đời  mới,  ngon trớn
               chạy  phon  phon,  Lan  hít  những  hơi  dài       Lợi,  dừng  trước  một  căn  nhà  đường  Cô
                                                                  Giang. “ Mời anh vô nhà!”
               khoan  khoái!  Xua  tan  đi  những  nhọc  mệt         Tư  nhìn  quanh  như  để  quan  sát  có  ai
               khỏi  đầu  óc,  tay  chân  nàng.  Ðảo  xe  một     theo dõi, dòm ngó gì không. Chậm rãi ngồi
               vòng từ Bãi Sau qua Ô Quắn, Bãi Dâu, Bãi           vào chiếc ghế kê sát cửa, cố ý để cho người
               Dứa...  như  cánh  chim  biển  bay  lượn  giữa     ở bên ngoài không trông thấy chàng.
               trời  xanh  mây  trắng,  nắng  hồng.  Biển  cả
               mênh mông. Núi Lớn, núi Nhỏ chập chùng!               Với  bộ áo mặc trong nhà,  Lan bước ra
               Nàng chép miệng ca:                                tay bưng ly nước cam vắt đặt trên chiếc đĩa
                   - Ôi! Cuộc đời đầy phong ba gió sương!         Nhật Bổn. Nàng kéo ghế ngồi đối diện, bức
               Và lòng tự nhủ, mỉm cười:                          xúc, giọng run run:
                   -  Ghé  Thích  Ca  Phật  Ðài  dâng  ba  nén            -Anh, anh có khỏe không?
               hương  với  tất  cả  lòng  thành  tạ  ơn  Mười        Tiếng nàng ngọt dịu chan chứa tình cảm,
               Phương Tam  Bảo,  cửu huyền thất  tổ... cho        săn đón, niềm nở quá! Tư nhìn lên. Bắt gặp
               Lan vượt qua những khổ ải, đứng lên ngẩng          đôi mắt to, đen lay láy dưới hàng mi cong
               mặt với đời.                                       vút. Ðôi môi vừa đủ tô điểm hình trái tim đỏ
                   Trả tiền gửi, lấy khăn lau những con số        mộng.  Mái  tóc  buông  theo  dòng  suối  trôi
               ghi trên yên xe, dắt thụt lùi xe ra khỏi bãi...    ngập ngừng, đẩy những đường ren áo chệch
               đụng  phải  một...  ông  lão  đang  đứng  quay     khỏi bờ vai tròn lẳng. Những lọn tóc tiếp tục
               lưng nhìn lên chùa.                                trôi lăn về phía đồi non dưới lớp voan mỏng
                   - Xin lỗi!  Lan lên tiếng.                     như sương mai.
                   Ông...  lão  dở  chiếc  nón  lát  rộng  vành      Tư mơ hồ  không biết  người  ngồi  trước
               rách nát biểu tỏ ý vô sự, đáp hờ hững:             mặt mình hôm nay có phải là cô gái bán trái
                   - Không có chi!                                cây ngày nào hay không! Tư vẫn chưa định
                   Ông vừa nói vừa dợm bước đi. Lan ngờ           hồn, trả lời: “ Dạ, cảm ơn cô vẫn thường!”
               ngợ!  Nàng  nhíu  mày  suy  nghĩ!  Như  tia           Lan đưa chiếc khăn lông nhỏ ướp lạnh:
               chớp, dĩ vãng vụt hiện về. Nàng kêu lên:              - Anh lau mặt cho mát! Ðừng khách sáo!
                   - Anh Tư!                                      Ðừng  dạ  thưa  nữa!  Anh  kêu  tên  em  được
                   Ông... lão ngượng ngập trước một cô gái        rồi!
               sang trọng từ cách trang phục đến chiếc xe            Lan  nhìn  thẳng  vào  Tư,  vừa  như  quan
               ‘cúp’ mới cáu chỉ. Ông ngoái nhìn phía sau         sát, vừa như quan tâm, thương xót:



                   440
   437   438   439   440   441   442   443   444   445   446   447