Page 144 - Dac San BK 2013
P. 144
Chút hương hoa bên kia trời cũ vẫn có, không thấy chút nào âm hưởng thơ của Luân
xưa. Sau, ta hỏi anh Uy, anh ấy nói, anh chàng Luân
của cô có lẽ còn ở Việt Nam. Còn ông Luân “ mới “,
mhhoàilinhphương bút hiệu cũng là tên thật, nên nhất định không chịu đổi
tên, dù biết trước mình đã có một người đi trước, đã
Sau một ngày ở hồ bơi Brooklyn Park với Phượng thành danh mang bút hiệu này.
trở về, tôi nhận một voice mail của Tỷ Muội. “Khỉ nhỏ, Wow! Cũng lạ. Đời C’est la vie!
mi ngọ đi đâu, mà sáng, trưa, chiều, tối không có giờ Có biết bao nhiêu tên gọi khác nhau trên cõi trần
nào ta gọi mà gặp mi hết. Ráng học, lấy hết bằng cấp gian ở trọ này, nhưng người ta vẫn thích cầm nhầm tên
của người ta đi, rồi.. chết. Có chuyện cần lắm, phone nhau…..
lại ngay cho ta..” Tỷ Muội ngạc nhiên ngập ngừng: Ơ,.. ơ thế hả?
Không mấy thuở tôi có được một ngày chủ nhật Vậy thì chết là đáng đời, không thèm băn khoăn
thảnh thơi, nhàn nhã như hôm nay, vì từ lâu lắm rồi tôi nữa…..
không còn biết đến thú vui của ngày chủ nhật kể từ Nếu ai không biết chuyện, cứ nghe Tỷ Muội hân
ngày đi học lại. Ngày thường đi học, cuối tuần đi cày, hoan loan báo cho tôi hết tin buồn này đến tin buồn
như một vòng quay. Năm tháng cứ qua đi. Hết tuần khác của bàn dân thiên hạ, chắc sẽ nghĩ tôi có cả khối
này lại qua tuần khác. Thời gian xứ người lao đi vun bồ bịch, lăng nhăng. Nhưng đó là sự quan tâm của Tỷ
vút, cho ta không còn đủ thì giờ để kịp nghĩ suy. Tuần Muội đối với tôi, tôi không bao giờ giận và trách nó,
rồi tôi làm thế cho nhỏ bạn tự dưng lăn đùng ra bệnh, mà trái lại nữa là khác. Bởi chúng tôi kết bạn với nhau
phải đi cấp cứu bất ngờ, nên Mark, boss của tôi đã tìm từ thuở Tỷ Muội mới tập tành viết văn, và tôi biết vẩn
một người làm thay tôi để cho tôi được nghỉ chủ nhật vơ buồn qua những bài thơ xướng họa... Ngày ấy, tôi
này. nghĩ, đáng lý ra Tỷ Muội mới đúng là hình ảnh của
Xuân Thu nhị kỳ, cứ mỗi lần Tỷ Muội đi tìm tôi, Luân yêu, chứ không phải là tôi. Vậy mà sao cuộc đời
là tôi chuẩn bị đón nhận những lo âu. Vì Tỷ Muội luôn có những điều lạ lùng của trái tim mà ta không thể giải
luôn là người thông báo cho tôi những tin buồn. thích bằng lý lẽ. Hình ảnh người con gái trong thơ
Ê, nhỏ biết không, Má Miên Tường chết rồi, mà Luân luôn là một cô bé nhu mì tóc thề, áo tím, nữ sinh
Ba chị ấy lại đang đau nặng, ta có người quen sắp về Gia-Long hay Trưng-Vương, dịu dàng và hay hờn dỗi.
Saigon, mi gửi gì không?.. Này Dế Mèn, lão Hải Hồ Nhỏ bạn Tỷ Muội của tôi hội đủ tất cả điều kiện ấy.
của mi bị cụt một chân sau trận đánh ở Chư Prong, vậy Rất tha thướt và ngoan hiền. Rất mộng mơ và lãng
mà bây giờ vợ bài bạc suốt ngày, cuối cùng lại bỏ đi mạn. Cái dễ thương của một cô gái Huế, dù Tỷ Muội
rồi. Nhà của Hải Hồ lại bị hỏa hoạn. Đại diện khóa 20 Bắc Kỳ chính cống Hà Nội ba mươi sáu phố phường.
Võ Bị, Chúa Trịnh của ta đang kêu gọi anh em cùng Bên cạnh Tỷ Muội yểu điệu thục nữ, tôi tóc ngắn demi
khóa. Mi có đau lòng không?….. Dế Mèn, mi biết gì garcon, cái mũ béret sụp che xuống mắt, lúc nào cũng
chưa? Phan Khắc Kinh Luân chết rồi. mặc quần jeans bó sát như con trai, vừa đi vừa huýt
Tôi hỏi Luân nào? Luân của nhà ngươi, chứ Luân sáo. Khuôn mặt ngỗ ngáo, lì lợm, bất cần. Dáng đi kiêu
nào nữa? Luân, thần tượng của các cô gái học trò yêu hãnh, ngang tàng. Bạn bè cùng lớp vẫn gọi tôi là
thơ, và yêu lính, thương màu tím mượt mà với tuổi Hương Django để phân biệt với Hương Tóc Dài,
ngọc trăng sao. Luân, của những bài thơ tình nổi tiếng Hương Xóm Gà, Hương Ký Điệu, Hương Tôn Nữ…..
cho mi trên báo. Luân đứng dựa cột đèn bên kia đường, Và tôi đã chết với cái tên ấy cho mãi đến bây giờ, đã
lén nhìn sang nhà mi khi nhỏ đang hồn nhiên cười nói mấy mươi năm sau…..
với bạn bè, rồi lặng lẽ rời xa….. Ta mới đọc được cái Tình cờ gặp Hùng Gà Mái cùng lớp Đại Học Sư
Cáo Phó ở Arizona.., mi có buồn năm phút không hở Phạm ngày xưa, Hùng lúc lắc tay tôi. Trời ơi! Hương
nhỏ?.. Django, không ngờ còn gặp lại nhau. Mà sao Hương
Tôi thản nhiên nói với Tỷ Muội. Thiên hạ cầm vẫn .. Django, không có khác xưa một chút nào hết ?
nhầm bút hiệu của Luân, chứ ta nghĩ Luân đã thất lạc Tôi cười. Sao không khác? Đã chết ước mơ, đã tàn kỷ
hoặc ra đi mãi mãi sau cơn hồng thủy bạo tàn ở Việt niệm….. Đã qua một thời chờ đợi yêu thương…..
Nam rồi. Đất Mỹ rộng lớn, nhưng năm mươi tiểu bang
thì rất là nhỏ. Ta gặp lại những bạn bè viếi lách đâu ai Chị Miên Tường là một cây bút có tên tuổi ngày
biết một tin tức nào về Luân. Hồi đầu thấy tên Phan ấy. Thơ chị được bao nhiêu người ngợi khen, ái mộ. Tự
Khắc Kinh Luân cùng đăng thơ với ta trên tạp chí H.V, nhận là một người con gái xấu gặp nhiều bất hạnh
ta mừng rỡ, nhưng sau đó đọc đi đọc lại nhiều lần bài trong tình yêu, những tiếng thở dài ấy đã làm xúc động
thơ của ông ấy, thì thấy chẳng phải cái style mà Luân
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 143