Page 147 - Dac San BK 2013
P. 147
Tôi vẫn chưa thôi lúng túng, vì tôi là một con bé bài thơ đăng báo. Tôi trả lời Luân, tôi thương Luân như
đoảng, đi thăm người bệnh không có gì hết trong tay, anh của tôi, và tôi cần có anh, nhưng tình yêu với tôi là
ngoài cái cặp to tổ bố, đầy tự điển, bò khô, và ô mai me một cái gì xa lạ quá, tôi chưa nghĩ đến.. Và thế là Luân
Bích Lan ở Tân Định. Tôi cúi xuống nhìn mình, cái áo bắt bẻ. Vậy sao Dế Mèn vẫn viết hoài cho ai – một
đầm trắng đồng phục mỗi ngày cùng với đôi giày màu alpha vững vàng, sừng sững như non cao, một
sandale của con gái trường Soeur. Không biết trên mặt tình yêu vụng dại, âm thầm.. trong thơ, trong truyện.
có còn lem vết mực, vì bạn bè trong lớp nghịch phá Có ai hiểu được cho tôi, trí tưởng tượng tôi đã
hoài mãi, không thôi. thăng hoa khi cầm bút. Ngày ấy, tôi có một chút kinh
Tôi mở cái cặp ra, mời Luân. Anh ăn ô mai me và nghiệm nào về tình yêu đâu? Thấy Tỷ Muội đau đớn,
bò khô với Dế Mèn. rã rời, lo sợ cuộc tình chắp cánh, tôi không thể xẻ chia,
Luân bỗng xoa đầu tôi, xúc động….. Anh sẽ khỏi. mà thường cười đùa, trêu ghẹo nó..
Xuất viện anh sẽ về thăm em!.. – Bây giờ Dế Mèn phải Tuy nhiên, Luân vẫn viết thư và làm thơ cho tôi
về để kịp chuyến xe nhà trường đưa rước….. cho đến một ngày.. Luân gặp một người lính ở tiền đồn
Bóng tôi ngã dài trên những con đường vòng được về phép thành phố, ghé tạt qua nhà thăm tôi. Tôi
trong bệnh viện rợp mát dưới những tàng cây trứng cá. cũng không nhớ rõ anh là ai, nhưng vẫn cám ơn có một
Màu áo xanh quân y viện còn đọng thương tích ở chiến người lính đã dành chút giờ phép hiếm hoi để nghĩ đến
trường của những người lính vẫn còn đuổi theo tôi mình. Thì ra….. mấy tháng trước, tôi có tháp tùng với
trong giấc ngủ sau ngày ghé thăm Luân. Họ bằng lòng đoàn văn nghệ sĩ thủ đô đi thăm các chiến sĩ tiền tuyến
với số phận, với sự hy sinh, không kêu than, không hờn ở vùng I chiến thuật, được sự chấp thuận của Ba Mẹ
oán, dù chiến tranh nghiệt ngã không ai thể ngờ. Đời tôi, và Bố VQ – Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến lúc
sống và nỗi chết gặp nhau ở một lằn chỉ mỏng. Nhưng ấy. Ở các tiền đồn, tôi đã ký tặng họ những bài thơ của
chấp nhận họ vẫn ra đi. Mỗi ngày biết bao nhiêu mình, sống hết lòng, hết mình khi nhìn thấy tận mắt
chuyến xe đưa họ về phía mặt trận. Rồi bao nhiêu những nỗi khổ trong chiến tranh. Cà Lu, Bao Căng,
chuyến tải thương kéo họ trở về đô hội phồn hoa. Có Làng Vei, Ba Lòng.. Chiều Quảng Trị với gió cát mịt
một cái gì mỉa mai, chua chát. Mắt tôi bỗng nóng khi mùng. Đêm Đông Hà nghe tiếng đại bác bay xa.. Tôi
nghĩ về chiếc thẻ bài Luân đã gửi cho tôi. Tặng cho Dế uống những ngụm nước từ một cái nón sắt của người
Mèn để nhớ về anh.. lính vô danh, vì chia tay mà tôi chưa kịp hỏi thăm tên,
Sau khi bình phục, Luân đến trường tìm tôi sau họ. Tôi khắn khít chia từng chén cơm đạm bạc với một
giờ tan học, và lặng lẽ đứng nhìn theo tôi bước lên xe bát canh rau rừng. Tôi không thể nào nhớ rõ họ là ai, ở
đưa rước của nhà trường để về nhà. Sự nhẫn nhục, câm đâu? Và họ xin tôi địa chỉ để liên lạc. Tôi bằng lòng
nín của Luân làm tôi xót xa. Ngày hôm sau, từ Passage ngay. Không ngại ngần. Không chút phân vân, do dự.
Eden, anh gọi cho tôi. Anh muốn gặp em ở La Pagode Bởi họ là lính. Tôi gặp họ hôm nay, biết đâu ngày mai..
ngày mai để mang cho em một chút quà nhỏ. Cố gắng họ sẽ muôn đời nằm xuống ở một bìa rừng, một khe
đến, đừng từ chối. suối..
Luân cho tôi đĩa nhạc “ Biết đến bao giờ “, trong Và Luân đã giận dữ bỏ ra về khi một trong những
đó có bài “ Hương Ca Vô Tận “, một bản nhạc mà tôi người lính ấy đã thoát ra đươc vùng sống chết đôi
rất yêu thích, tôi vẫn nghêu ngao hát cùng với bạn bè ngày, trở về thành phố, đến với tôi bằng chút tình cảm
những lần đi picnic. “ Hát nữa đi Hương, hát điệu nhạc mong manh. Luân không nghe tôi giải thích. Sự ghen
buồn điệu nhạc quê hương. Hát nữa đi Hương, hát lại tuông đã làm anh mù quáng.
bài ca tiễn anh lên đường. Ngày đao binh chưa biết còn Tôi vẫn tiếp tục làm thơ – những bài thơ cho một
bao lâu. Cuộc phân ly may lắm thì qua mau. Hát nữa đi người tình không tên tuổi. Luân viết cho tôi bài cuối
Hương, hát để đợi chờ..” Và đặc biệt, kèm một lá thư. cùng “Từ giã Hoa Linh Phương” ở trong loạt bài Hoa
Anh không biết phải nói với Dế Mèn như thế nào, vì em Linh Phương 1 đến Hoa Linh Phương 17. ( Trên những
chỉ là một cô bé con. Nhưng thời gian quen biết hơn chặng đường hành quân, anh đã bắt gặp một loài hoa
một năm, đủ để anh có thể nói anh yêu em, vì anh tím dại ở gần mật khu Hắc Dịch của VC, hoa cánh nhỏ,
không muốn mất em. Em có bao giờ hiểu được những đơn sơ, mềm mại, và anh đã dùng tên tôi để đặt cho 17
bài thơ anh dành cho em trên báo? Anh buồn bã vì em bài thơ đến khi tôi tròn 17 tuổi.)
vẫn hồn nhiên. Anh muốn được tiếp tục chăm sóc cho Luân nói Luân vẫn yêu tôi, nhưng không thể nào
em, để chờ ngày em khôn lớn, trưởng thành. không ghen với những hình bóng trong thơ tôi, mà
Tôi tự hỏi mình tôi có yêu Luân không? Có thể không phải là anh. Và anh chấp nhận xa tôi mãi mãi,
nào tình yêu chỉ lãng mạn ở những trang thư và những để trả tôi lại cho bao người yêu tôi.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 146