Page 146 - Dac San BK 2013
P. 146
Mãi đến khi lớn hơn, tôi mới hiểu câu chị Miên vào thăm Luân. Tình tôi với Luân hình như là một cái
Tường nói. Một hạnh phúc cuối đường cho hai kẻ tri gì rất mơ hồ, không rõ nghĩa. Mà đến bây giờ tôi vẫn
âm.. nghĩ đó không phải tình yêu dù mỏng và nhẹ như
Còn Tỷ Muội cũng nhận được những tập thơ tặng sương. Tôi đến với Luân như đến với một người anh
từ Luân. Nhưng thiếu lá “ thư tình trên cát “ dài tám lớn của mình, kể cho Luân nghe trăm ngàn thứ chung
trang như tôi. Tôi cứ ngạc nhiên hoài, sao Tỷ Muội – quanh: chuyện nhà, chuyện lớp.. Tôi nghĩ về Luân
bạn tôi, một nàng thơ tóc dài, áo tím, mà Luân không bằng một sự tin cậy và đầy kính trọng vì cái gì anh
chịu làm quen, lại viết cho tôi làm gì không biết, để cái cũng hơn tôi, tuổi đời, tuổi thơ văn, kinh nghiệm
đầu tôi phải nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi – con bé Dế Mèn sống...
chưa biết cầm đến thỏi son, hộp phấn, bàn tay trần Tôi không biết làm thế nào để đi thăm Luân, vì ra
mười ngón chưa biết gọt dũa, điểm trang. Mà thật ra, khỏi nhà đi học có xe nhà trường đưa đón. Tôi cũng
hình như .. tôi có nhiều nam tính quá, nét dịu dàng của không biết đường nào để lên bệnh viện Cộng Hòa.
con gái tôi chưa có bao giờ. Và những thứ đàn bà Mười lăm tuổi, lúc ấy nhỏ quá để biết thêm một điều gì
thường vẫn trang trọng nâng niu để lượt là, chưng diện, hơn góc phố mình ở – Cư Xá Sĩ Quan Hòa Bình,
tôi vẫn nghĩ những thứ đó ngoài tôi, không phải của đường Trần Hưng Đạo, trước rạp Palace, có tiệm kem
tôi. Tôi, những khi khóc, vẫn tìm một góc để khóc một Cố Đô trước mặt, và bên kia đường là một quán ăn Tàu
mình, không giống những cô bé khác hay khóc trước “ Lương Ký Mì Gia “. Cạnh góc nhà, đường Bùi Hữu
người thân để được dỗ dành, an ủi. Có phải vì thế mà Nghĩa, trên đường ra chợ Hòa Bình, đặc biệt có hàng
sau này đời tôi đã gánh nhận riêng mình những nỗi đau bò viên thơm ngon hấp dẫn trước tiệm thuốc Bắc, mà
không người chia xẻ trong suốt mấy mươi năm hay tôi và Tuyết Mai – nhỏ bạn từ thời cắn chung một trái
không? ổi, hay rủ rê nhau chấm bò viên với tương ớt cay sè
vừa xuýt xoa khen ngon, vừa chảy nước mắt. Tôi có
Hàng năm, Tỷ Muội vẫn thường ghé tôi chiều biết gì hơn đâu ngoài đường đi học, Saigon với những
mùng một Tết. Hai đứa ngồi cắn hạt dưa với nhau, nói con phố chạy dài lóa nắng buổi trưa, xe cộ ồn ào, và
chuyện đất trời. Và Tỷ Muội lì xì cho tôi những đồng cát bụi, những quán kem quen thiếu lời tình tự như Hải
tiền mới. Không hiểu con nhỏ này trở thành chị tôi lúc Phòng, Phương Lan..
nào không biết, lúc nào cũng ra vẻ quan tâm, lo lắng Giữa lúc tôi đang bối rối, thì vào lớp cha T. dạy
cho tôi. Thật ra, đáng lý tôi phải gọi Tỷ Muội bằng chị, Hình Học, nghỉ hai giờ sau. Tôi mân mê đếm những
vì Tỷ Muội lớn hơn tôi. Nhưng cứ quen gọi ta ta, mi mi đồng tiền từ con heo đất được đập ra hôm trước để
như bạn bè thân, lâu dần không còn nhớ đến điều ấy nghĩ cách dùng nó làm phương tiện đi thăm Luân. Và
nữa. suy nghĩ thật nhanh, tôi nhảy lên Taxi đến bệnh viện
Tỷ Muội đang đau khổ, điên khùng với mối tình Cộng Hòa. Ôm cặp sách trong tay, vừa đi, vừa ngơ
đầu cùng Chúa Trịnh của nó. Ngồi trong Phương Lan – ngác dò tìm số phòng khu điều trị. Những người lính
ở Đại Lộ Lê Lợi Saigon – với tôi, khi tôi đang thưởng tương đối đã ít nhiều bình phục, với màu áo chiến
thức kem Á Rập Chantilly trái cây bốn màu cùng với thương xanh, đứng ngoài hàng hiên đưa tay vẫy tôi. Cô
bánh tôm chiên ngon tuyệt vời, thì nó .. khóc! Tôi bé tìm ai đó cô bé, tìm anh phải không? Tôi lính quýnh
không biết sao nó mít ướt như vậy, làm tôi bỗng khựng vì xấu hổ, vì quả thật đây là lần đầu tiên trong đời ra
lại. Tôi nghịch ngợm. Giờ này đầu năm, ngày Tết đang khỏi vòng kiềm tỏa của Mẹ Cha, để một mình đi thăm
vui, không ai nghĩ đến mình đâu. Mi nhớ người ta là một người đàn ông xa lạ, chưa gặp mặt bao giờ. Tôi chỉ
mi thiệt. Phải giống như ta, tỉnh bơ hết mọi chuyện trên thấy Luân qua những tấm hình Luân gửi. Ngoài ra... tôi
đời. – Khỉ, mi có biết tình yêu là cái quái quỷ gì đâu, có biết thêm gì về Luân nữa đâu, dù chúng tôi đã liên
chừng nào mi bị hành thì mi sẽ biết nỗi khổ của ta. A, lạc thư từ thân thiết với nhau hơn một năm rồi.
mi và Luân sao rồi? – Không sao hết. Thư từ đều đặn Đứng trước cửa phòng bệnh của Luân, tôi nói với
một tuần hai lá. Lão nói lão coi ta như .. em của lão. Ta người thương binh ở hành lang ngoài, tôi muốn gặp
thấy cũng khoẻ, có ngưởi gửi sách cho mình đọc. Thiếu Uy Nguyễn Hoài Chuân.
Không yêu cầu một điều gì hết ở mình. Chỉ nói là anh Luân bỗng bật dậy, nhìn tôi kêu lên Dế Mèn phải
ở trong rừng rất buồn với ngày tháng hành quân, đừng không? Vào đây với anh.
quên làm thơ cho anh đọc, vậy thôi.. Luân đưa tay sờ vào vết thương ở trán và nói.
Cũng may là vết thương tuổi ngọc, xuýt chút nữa đụng
Nguyệt Hằng điện thoại cho tôi biết Luân bị phải màng tang, ngày về không bao giờ có, và chết đi
thương, đã chở về Tổng Y Viện Công Hòa, nhắn tôi vẫn còn ân hận vì chưa biết mặt Dế Mèn. …..
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 145