Page 145 - Dac San BK 2013
P. 145

trái  tim  người  thưởng  ngoạn.  Luân  nổi  tiếng  và  chị   khuynh diệp  màu bạc im  gió trong nắng chiều. Luân
           cũng nổi tiếng. Họ quen thân với nhau…..             hẹn chị Miên Tường, nhưng cuối cùng Luân vẫn còn ở
               Hàng năm chị Miên Tường thường về thăm quê       đơn  vị,  đồn  Phú  Mỹ,  Phước  Tuy  –  Không  về  phép
           Ngoại ở Nha Trang. Ở đó, chị có những người bạn văn   được.
           nghệ học Đệ Nhất C Võ Tánh – trong đó có anh Duy,         Cả nhà niềm nở đón tiếp chúng tôi. Lúc này tôi
           anh trai tôi. Nên sau đó trong một thư viết cho tôi, chị   nín khe như con ốc Hương trên kè đá vắng. Thật là ơn
           nói anh Duy dấu kỹ, không bao giờ khai có cô em nhỏ   phúc  Phật  Trời.  Luân  không  có  ở  nhà.  Cũng  qua  đi
           làm thơ. Rất tình cờ chị khám phá ra, và rất vui vì từ   được  một  đại  nạn.  Nhưng  sau  khi  nghe  chị  Miên
           nay chị sẽ có thêm tôi, một đứa em gái. Còn Tỷ Muội,   Tường giới thiệu, Nguyệt Hằng, cô em  gái của Luân
           mê  thơ  chị,  đi  lên  Dalat  tìm  chị.  Chân  tình  của  Tỷ   xoắn xuýt lấy tôi, mừng rỡ. Đúng là giống như những
           Muội cũng đã nối kết họ lại với nhau.                bài  thơ  đã  viết,  Dế  Mèn  gầy  guộc,  bé  bỏng  như  que
               Chúng  tôi  vẫn  thường  viết  thư  để  kể  cho  nhau   tăm. Mỗi ngày anh Luân vẫn thường đăng thơ chung
           nghe về chuyện dài con gái. Ngay cả tôi và Tỷ Muội,   với Dế Mèn trên báo đây mà! Anh Luân về mà nghe có
           dù đường Yên Đỗ về Trần Hưng Đạo không xa, nhưng     Dế Mèn đến thăm, sẽ mừng lắm. Sau đó, Nguyệt Hằng
           Tỷ  Muội  vẫn  hay  viết  cho  tôi.  Ê, Dế  Mèn!  Hai  tuần   xin địa chỉ Tỷ Muội và tôi để khi về Luân sẽ tặng tập
           nữa ta thi xong, Miên Tường về chơi, tụi mình sẽ đi   thơ mới nhất vừa mới in xong.
           Cấp.. Này Dế Mèn, ta với mi sẽ đến Air Vietnam để         Tôi phân vân, lúng túng không muốn để lại địa chỉ
           đón chị ấy. Ta mới làm được một búp bê phấn ta sẽ    vì sự thật có muốn liên lạc với Luân đâu. Trong cái đầu
           mang tặng nhỏ..                                      bé  xíu  của  tôi,  mọi  quan  hệ  tình  thân  không  xa  hơn
               Rồi chị Miên Tường về, chúng tôi lê la hết hàng   hàng  phượng  vĩ  bên  ngoài  khung  cửa  lớp.  Dù  tôi  đã
           bún ốc đến bún suông ở chợ Bến Thành. Những tiếng    làm thơ, đã biết vu vơ buồn theo từng cơn gió thoảng,
           cười dòn như pháo Tết, hồn nhiên, trong như thạch ở   đã  nghe  lòng  mình  hiu  quạnh  trong  nắng  quái  chiều
           lứa tuổi chưa bước vào đời. Mua một số hàng Tết, tôi   hôm..
           ôm hai cái bong bóng bay vừa đi, vừa nhảy. Nếu tôi        Chị Miên Tường hiểu ý nên ra dấu gật đầu. Tôi
           không cầm bong bóng, thì cũng chẳng ai thèm cầm vì   làm theo mà lòng băn khoăn, ngần ngại.
           Tỷ Muội điệu như tiểu thư, nhẹ nhàng, rón rén. Còn chị      Mẹ  của  Luân,  một  người  đàn  bà  đã  lớn  tuổi,
           Miên Tường tự nhận là mình đã lớn rồi, nên biết thân,   nhưng  vẫn  còn  những  nét  kiêu  sa  của  một  thời  xuân
           biết phận tôi tự nhận bong bóng là của tôi, chứ không   sắc, nhẹ nhàng nói với chúng tôi. Luân là con cả trong
           lẽ vất đi thì tiếc quá!                              gia đình chín anh em, và anh đã ba mươi tuổi, nhưng
               Sau một ngày lang thang ở hàng quán, ba chị em   trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ vì Luân thường chơi với bọn
           kéo về nhà tôi chơi. Chị Miên Tường chợt nhớ, chị đã   trẻ con hàng xóm. Cô em út của Luân còn lớn hơn tôi
           hẹn sẽ đi thăm Luân ở Cư Xá Tự Do và rủ chúng tôi đi   bốn  tuổi,  nên  dù  họ  rất  vồn  vã,  tôi  vẫn  cảm  thấy  lo
           cùng. Tôi nhất định từ chối. Còn Tỷ Muội không có ý   ngại, lạc lõng làm sao..
           kiến.                                                     Hai tuần sau, tôi nhận lá thư đầu tiên của Luân dài
               Tôi nói với chị. Em không quen đi đến với người   tám trang, cùng với ba tập thơ cũ, và một tập thơ mới
           mà em chưa biết họ bao giờ. Chị đi với Tỷ Muội. Đừng   vừa phát hành. Luân rối rít xin lỗi tôi, vì bận hành quân
           giận em.                                             Luân đã không về được để gặp tôi. Luân mong kể từ
               Tỷ Muội tròn mắt: Ta cũng có quen lão bao giờ    bây giờ, chúng tôi sẽ là anh em, bè bạn.
           đâu.                                                      Tôi  đem  thư  vào  lớp  phổ  biến  cho  bạn  bè  cùng
               Chị  Miên  Tường  can  ngăn:  Hầu  như  ngày  nào   đọc, vì tụi nó rất ái mộ thơ Luân. Vành Khuyên líu lo.
           nhật báo Chính Luận cũng đăng thơ Dế Mèn và Luân     Rồi  mày  trả  lời  sao  Dế  Mèn.  Mày  chịu  cho  lão  làm
           chung cùng với nhau, còn Tỷ Muội chẳng từng là một   quen con chó leng keng không? Tôi nói để tao hỏi lại
           độc  giả  ái  mộ  những  bài  thơ  tình  màu  tím  của  Luân   chị Miên Tường..
           sao? Không cãi nhau nữa. Tất cả đều phải đi. Không ai      Không hiểu sao chị Miên Tường rất vui khi biết
           được ở nhà. Saigon là đất của quý vị, mà quý vị không   Luân tỏ ý muốn liên lạc với tôi. Em biết, Luân bây giờ
           chịu hộ tống tôi đến nơi đến chốn, lỡ tôi bị bắt cóc, là   đang là thần tượng của các cô bé học trò yêu thơ và
           không được khóc..                                    yêu lính. Nhưng Luân muốn quen với Dế Mèn. Không
               Mặt  tôi  phụng  phịu,  tức  tối,  nước  mắt  đoanh   phải là một điều hãnh diện sao, mà em còn phân vân?
           tròng..                                              Chị tin rằng sẽ có mọi điều tốt đẹp sau này cho em và
               Ngôi  nhà  của  Luân  ở  vùng  ngoại  ô  Saigon  nên   Luân.
           khá yên tĩnh. Một khoảng sân rộng với những hàng cây

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                144
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150