Page 148 - Dac San BK 2013
P. 148
Trước suy nghĩ và hành động của Luân, tôi bỗng
thành một người lớn chững chạc, chín chắn. Tôi không
bao giờ ân hận những điều tôi đã làm, dù chúng tôi
thực sự mất nhau. Nếu trong cái riêng nhau, mà không
có cái chung tồn tại, làm thế nào chúng ta hòa nhập với
cuộc đòi?.. Và người lính kia, sau đó đi về đâu, tôi Khúc Di Niệm Tình Ta
cũng không hay biết. Cuôc viếng thăm chỉ là sự bất
chợt, cho anh một chút ấm lòng, không mang ý nghĩa “ Túy ngọa sa trường quân mạc tiều
kết nặng tình thân. Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi! “ (1)
Nỗi buồn chỉ một chút rồi qua. Hay có phải tại tôi
chẳng yêu Luân, tôi không biết nữa. Như vậy mới hiểu Em hẹn với lòng sẽ ngàn năm lặng tiếng
không phải người làm thơ ai cũng có một cái nhìn Về một người nằm xuống ... trận Hoàng Sa
khoáng đạt và có một tấm lòng, để hiểu được về nhau Máu anh chan hòa trên sóng nước đại dương xa
mà trái tim nhân gian không thể hiểu.. Để thắm mãi một màu alpha đỏ
Cuộc tình đau làm buồn im tim nhỏ
Mùa hè đỏ lửa rền vang tiếng súng. Sau nhiều Đâu hẹn ngày về khi chinh chiến mù tăm...
năm bặt tăm, biền biệt Luân trở lại tìm tôi, và nói vẫn Ta đến với nhau như hai kẻ tri âm
yêu tôi, không thể nào quên được cô bé con bướng Cùng đồng cảm trong lời thơ thao thức
bỉnh, lì lợm. Mọi điều không còn đúng lúc nữa. Bởi tôi Như Bá Nha so dây với Tử Kỳ thuở trứớc
đã bắt đầu lớn khôn trong tình yêu nồng ấm của Bắc Vùng trời cao ta chắp cánh uyên ương
Bình. Ở đó có cả sự hy sinh và lòng độ lượng. Có sự xẻ Tiếng thơ anh như một điệp khúc buồn
chia, khuyến khích, và những xúc động đích thực của Ta vá lại đời nhau cho trọn ý
hồn tôi. Chúng tôi đã đính ước với nhau. Bắc Bình sẽ Mối đồng cảm của hai người tri kỷ
chờ tôi trở về sau hai năm tu nghiệp về ngành Báo Cho lý tưởng dọc ngang nào... thắp sáng mãi đời anh!
Chí.. Thân vai tượng đồng, mài kiếm dưới trăng
Lần đó là lần sau cuối tôi gặp Luân. Rồi thăng Mơ một ngày về bình yên trên quê mẹ!
trầm, phiêu bạt.. Mãi về sau này, tôi nghe chú Ngân nói
Luân đã lập gia đình trên Dalat. Nhưng ta xa nhau... bởi giận hờn cao hơn sóng bể
Những bông hoa dại Linh Phương đã tàn theo bao Thiên hạ tị hiềm “ thi sĩ “ yêu nhau
mơ mộng đầu đời đã tắt. Cho tôi gửi lời xin lỗi khi Đêm Saigon, em quay mặt bước mau
chúng ta đã không thể là gì hết của nhau. Bao kỷ niệm gom đầy xin trả đủ...
Tôi đưa tay bấm máy. Tiếng của Tỷ Muội ở bên Và anh đi xa... không bao giờ về nữa!
kia đầu dây: “ Làm ơn, làm phúc, làm giàu, làm có viết Chuyến hải hành theo vận mệnh nước non
cho tờ Tự Thắng giùm ta. Họ đang bị phe bên kia chụp Em lặng câm nghe tiếng sóng dập dồn
cho một cái nón cối to tổ bố, nhỏ biết không? Ta chờ Như khúc quân ca của người đền nợ nước...
để được đọc bài mi, nhắc về một Dalat xưa của tụi
mình. Chúa Trịnh ta, gửi lời hỏi thăm mi. Cọp cũng Ta đã mất nhau nhưng anh vẫn còn trong ký ức
nhắc đến cô Dế Mèn hoài. Hy vọng sắp xếp được ngày Đôi mắt buồn bạc mệnh ngóng trông theo...
phép, tụi mình sẽ gặp nhau. Nhớ mi nhiều lắm. “ Một nén hương lòng em tưởng niệm tình nhau
Có còn cần thiết không để nhắc về những điều đã Xin an nghỉ cho người alpha đỏ!
chìm vào quá khứ mà dã tràng đã xóa lấp ở một bờ cát
ướt của lãng quên? M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG
M.H.HOÀI-LINH-PHƯƠNG (1) Lương Châu Từ
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 147