Page 233 - Dac San BK 2013
P. 233
Bất thần tôi chộp cây M16 gần nhất trên giá súng, - Uống rượu được chưa con?
rút lẹ một băng đạn trong ba lô, nạp đạn, lên đạn rồi dí Thuở ấy, tôi uống rượu chưa được mấy nhưng vẫn
súng vô đầu thằng đang cầm tờ báo: cứ nói bừa:
- Mày xé nát tờ báo tao coi. - Được, dư được, nhưng lúc này nếu có cái gì để
Thằng em còn hơi có vẻ do dự thì tôi tôi mở khóa ăn thì có lý hơn.
an toàn nghe cái “cốp”: Nó cười sằng sặc chế giễu:
- Chậm tay là óc mày sẽ biến thành đậu hũ tức - Nằm im đó đi, cỡ chiều là tao vô tới.
thì… - Thiệt không?
Mặt nó đổi màu chàm, mồ hôi trán rịn ra thành - Sao không ! Tao chơi chưa để thằng nào nói mà
giọt, nó run run xé tờ báo ra từng mảnh nhỏ. Tôi đảo mày, tin đi.
mắt một vòng, mọi thằng đều lấm lét. Tôi bỏ súng trở Thiệt tình tôi “không tin” gì mấỵ Tôi biết rõ hoàn
lại giá, lững thừng trở lại giường nằm. Cả phòng im cảnh của mình hơn bất cứ ai. Chỉ có trời mới gỡ được
phăng phắc. Từ đó, mấy thằng em ngán tôi thấy rõ! cho tôi cú này thôi. Con đường duy nhất xe có thể chạy
Cũng kể từ đó cho đến chiều nay, khi tôi ngồi viết đến nơi tôi đóng quân được làm dở dang kể từ hồi còn
nhừng dòng chữ “thổ tả” này, đã mấy chục năm qua. Pháp, và đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi. Tụi công
Không biết bao nhiêu là nước sông, nước suối, nước binh mới “clear” đâu chừng được một phần ba và chưa
cống, nước rãnh…đã ào ào chẩy qua cầu qua cống rồi? đổ đá. Mưa khiến con đường hóa lầy và có những đoạn
Thời gian chứng minh cho tôi thấy là “những thằng già nước từ triền núi đổ xuống y như thác vậy. Xe nào mà
khốn nạn” ở phòng V đều chịu chơi và chơi được. vô nổi, trừ khi Tám Tàng kiếm được một cái xe
Chính tụi nó đã dậy cho tôi những bài học để đời về …tăng!
tình huynh đệ chi binh. Tôi lại chui vào túi ngủ, lòng buồn, dạ đói, bụng
Khi mới ra trường tôi lãnh gần trọn một mùa mưa hoang mang. Tôi ngủ với nhiều giấc mơ ngắn và đều
thối rừng thối đất. Có lúc thời tiết xấu đến độ đơn vị có liên quan đến chuyện ăn. Tôi mơ thấy mình đi ăn
chúng tôi bị bỏ đói cả tháng trời chỉ vì chuyện tiếp vận với Ngọc Quế ở tiệm Tân Khánh Hoàn, ở đương Cườg
vô phương thực hiện. Chúng tôi ăn rau bí và rau tầu Để. Nắng chiều Đà Lạt vàng ươm, rực rỡ. Tôi gọi bao
bay chấm muối thay cơm. Cho đến khi muối cũng hết tử xào dầu hào với rau bố xôi, cơm bò xào bông cải, và
luôn thì tôi bắt đầu phát … sảng! chim mía rô ti …
Tôi chửi rủa lung tung qua hệ thống máy truyền Rồi tôi thấy mình cùng với những thằng bạn ấu
tin. Bộ chỉ huy không đứa nào thèm trả lời tôi. Tụi nó thời đi bắt dế ở phi trường Cam Lỵ Trên đường về
còn dọa đưa tôi ra tòa án quân sự về tội phát ngôn bừa chúng tôi bị mắc mưa nên chạy vào buôn Thượng. Bà
bãi. Tôi cóc sợ. Thỉnh thoảng tôi vẫn lên máy gào thét mẹ người Thượng già cà răng móm mém chỉ chúng tôi
một cách vô vọng. Có hôm, bất chợt tôi nghe tiếng hỏi: ngồi quanh bếp lửa rồi lấy thật nhiều khoai lùi vào tro.
- Phải mày đang lải nhải như một con đĩ già ế Khoai chín thơm lừng và thật ngọt.
khách đó không Lê Lai – Sơn Tây? Có lúc tôi lại mơ thấy một bầy heo rừng vướng
Lê Lai – Sơn Tây có nghĩa là “lính sữa” và đây là mìn Claymore bị nổ thịt văng khắp nơi. Cả đơn vị hớn
danh hiệu truyền tin không mấy dễ nghe mà tụi phòng hở vội vàng chụm lửa. Thịt heo nướng chẩy mỡ xèo
V đã “gắn” cho tôi kể từ khi thực tập bài học truyền tin xèo bốc khói làm cay mắt và ứa nước bọt đến tận
ở quân trường. Tôi mừng quýnh: răng…
- Phải Lê Lai – Sơn Tây đây. Xin lỗi thẩm quyền Rồi tôi bỗng nghe tiếng máy truyền tin rè rè cùng
nào đầu máy vậy? với tiếng Tám Tàng yếu ớt:
- Thẩm quyền cái con…mả mẹ mày! Tango – Tư - Lê Lai – Sơn Tây, Lê Lai – Sơn Tây … đây
Tưởng phòng V đây, nghe rõ trả lời? Tango – Tư Tưởng …
À ! thằng Tám Tàng, thằng mất dậy này sau khi ra Tôi và người lính truyền tin cùng chồm dậy, anh
trường về quân nhu hay quân vận gì đó. Nó thương tôi ta vội vàng chuyền ống liên hợp cho tôi:
lắm. Nó “chuyên môn” lau súng giùm tôi mà. - Lê Lai – Sơn Tây nghe, ông đang ở đâu vậy?
- Ông đang ở đâu vậy Tango – Tư Tưởng? - Tao thua rồi!
- Tao mới về làm sĩ quan tiếp liệu cho đơn vị nè. Lần này thì giọng nói của nó nghe rõ vẻ thì thào.
- Đ…mẹ, vậy thì ông phải cứu tôi tức khắc. Lính Tôi hoảng:
của tôi sắp chết đói hết rồi. - Cái gì? Ông đang ở đâu mới được chớ?
- Bộ mày không đói chắc?
- Ờ thì cũng đói thấy mẹ đây.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 232