Page 232 - Dac San BK 2013
P. 232

Sau những lần bị tai họa như trời giáng như thế tôi      Tôi  giật  thót  người  như  bị  điện  giật.  Tôi  có  thể
           phải thu hết tàn lực mới lết được về phòng, nằm vật ra   làm hàng ngàn tỉ chuyện điên rồ nhưng “đăng báo tìm
           giường,  trông  thảm  hại  như  một  cái  mền  bông  ngấm   bạn bốn phương” thì không, không bao giờ, Giời ạ!
           nuớc. Tụi mất dậy ở phòng V lại có dịp rú lên cười đùa      - Tao thấy có tên mày trên báo nè.
           châm chọc:                                                Nói  rồi  nó  thản  nhiên  cầm  tờ  Văn  Nghệ  Tiền
               - Mẹ ơi, sao con khổ thế này!                    Phong đọc lớn cho cả phòng nghe:” Sinh viên sĩ quan
               -  Đã  bảo  rồi,  đi  đâu  phải  có  người  lớn  đi  kèm,   Thủ Đức hai mươi mốt tuổi đời, một phần ba tuổi lính,
           không bỏ được cái tật “dế mèn phiêu lưu ký” thì còn   yêu màu tím hoa sim, thích nhạc họ Trịnh và giọng ca
           khổ nhiều con ạ.                                     Chế Linh, cần tìm một em gái tuổi đôi tám…Nếu hợp
               Tôi thề có đất trời chứng giám là nếu còn sức tôi   sẽ đi xa trong tương lai. Xin thư về KBC…”
           sẽ vùng dậy đấm vỡ mặt tất cả những thằng khốn nạn ở      Tôi ước ao ngay lúc đó có một quả bom nguyên tử
           chung phòng nàỵ Tiếc thay, tôi lại mệt gần chết. Thể   nổ, hay ít nhất thì cũng có được một con rắn cực độc ở
           chất  tôi  không  mạnh  bằng  người.  Tôi  phải  đau  buồn   đâu đó nhào ra cắn một phát cho tôi toi mạng. Làm sao
           mà công nhận như vậy.                                tôi có thể tiếp tục sống được nữa sau một chuyện lố
               Tôi sinh ra trong một gia đình có đến chín anh chị   bịch và nhục nhã đến thế nàỵ. Cách đùa giỡn ngu xuẩn
           em, và là đứa con ra đời ngoài dự liệu. Lúc tám tuổi,   của một thằng mả mẹ nào đó đã làm bầm dập quả tim
           khi khổng khi không, thằng anh kế của tôi lăn đùng ra   vốn đã te tua tan nát của tôi từ mấy tháng nay.
           chết. Khi đó, dù đã ngoài năm mươi nhưng bố tôi vẫn       Tôi  hay  quên  cài  nút  quần,  nút  áo  và  hay  quên
           còn  muốn  ráng  có  thêm  một  đứa  con  để  nuôi  chơi   chào huynh trưởng chỉ vì tôi đang… thất tình thế thôi!
           trong lúc tuổi già.                                  Tôi mới vào Thủ Đức có hai tháng thì nhận được thư
               Ổng “ráng” không tới mức. Nếu người ta cần phải   của một thằng bạn. Nó long trọng buồn bã báo cho tôi
           có cỡ một muỗm tinh trùng để tạo ra một thai nhi bình   biết là “tao thấy Ngọc Quế đi với một thằng sinh viên
           thường khỏe mạnh thì bố tôi, có lẽ, chỉ còn sản xuất   chính trị kinh doanh.” Trời đất, “tôi đi chinh chiến để
           được cỡ chừng vài ba giọt gì thôi.                   nước yên vui,” đâu phải chuyện chơi, sao lại có một
               Tôi gầy yếu là phải. Tôi chịu không nổi mấy chục   thằng sinh viên vô lương tâm nào đó bò ngay vô mùng
           lần đột kích hay vài trăm cái chào taỵ Tôi buồn bố mẹ   của người yêu tôi như vậy chớ?
           tôi và giận mấy thằng bạn ở chung phòng. Tôi hay hình      Tôi cố nghĩ rằng thằng bạn tôi đã trông lầm một
           dung ra những màn phục thù lâm li, gay cấn.          con “khốn nạn” nào đó chứ không phải là Ngọc Quế;
               Tôi tưởng tượng khi mình vừa ra trường đã may    hoặc “lỡ” phải thì thằng sinh viên thổ tả nào đó (chắc
           mắn bắn trúng ngay đầu “đồng chí” Trần Văn Trà, hay   chắn) chỉ là một người bà con xa gần gì đó thôi. Thiệt
           Nguyễn Chí Thanh gì đó nên được đặc cách vinh thăng   tình,  tôi  muốn  viết  thư  hỏi  thăm  nàng  về  “người  bà
           lên…đại  úy  –  và  được  chỉ  huy  nguyên  cả  một  tiểu   con”  đó  hết  sức  nhưng  chỉ  muốn  vậy  thôi  chớ  nhứt
           doàn.  Cùng  lúc  thế  nào  cũng  có  vài  thằng,  trong  số   định  không  làm.  Tôi  ghen,  giận,  hận,  buồn  và  –  tất
           mười ba thằng khốn nạn ở phòng V, bị xếp tụi nó “đì”   nhiên – tự ái. Tôi chỉ làm hai câu thơ ngắn gửi về Đà
           đi tác chiến và vô phúc lọt ngay vào đơn vị của tôi.   Lạt thôi:
               Coi: tôi đang ngồi ở văn phòng tiểu đoàn, ve cổ áo
           thêu  ba  cái  bông  mai  đen thui, miệng ngậm ống tẩu,      Ngày xưa chán ngấy giảng đường.
           mặt nghiêm và buồn. Tụi nó khép nép bước vô, kính         Bây giờ lê bước quân trường, chán hơn!
           cẩn  đưa  tay  chào  trình  diện.  Với  tất  cả  uể  oải  và  lơ
           đãng, tôi sẽ đưa tay lên chào lại, mắt hơi nheo nheo, và      Thư hồi âm chưa thấy đâu thì đã có chuyện “tìm
           miệng thì hình như có vẻ mỉm cười …Chỉ một “show”    bạn  bốn  phương”  vô  cùng  tai  hại  nàỵ  Tôi  có  cái  tên
           này thôi cũng đủ làm tôi thích chết đi được và yên tâm   nghe “ba tầu” chết mẹ, tầu hơn bất cứ một anh Tầu lai
           đi vào giấc ngủ.                                     hay Tàu thiệt nào đã từng hiện hữu trên cuộc đời này,
               Tôi sẽ còn khổ lâu, không chừng là vĩnh viễn, nếu   không thể nhầm hay lộn với bất cứ ai; đã vậy, chị em
           không  lanh  trí  chụp  lấy  cơ  hội  “vùng  lên  làm  cách   Ngọc  Quế  lại  chuyên  môn  đọc  báo  Văn  Nghệ  Tiền
           mạng.” Có chiều mới đi phép vào, vừa bước vô phòng,   Phong.  Trời ơi, nếu  mà  nàng  hiểu  lầm  rằng  tôi  đang
           tôi  đã  nghe  tụi  nó  cười  như  một  lũ  điên.  Một  thằng   “cần tìm một người bạn gái tuổi đôi tám” và “nếu hợp
           chợt hỏi:                                            có thể sẽ đi xa hơn trong tương lai” thì sự nghiệp ái
               - Ê, bộ mày đăng báo tìm bạn bốn phương hả?      tình của tôi coi như là…chấm hết!
               - Cái gì


                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                231
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237