Page 233 - DAC SAN BK 2015
P. 233
chính Binh 1 A này nép sau cột rào kẽm gai bắn thần chiến sĩ, và với những người nhờ sự an bình
từng loạt chận đám “dân” mang đồ tiếp tế vào mật quần là áo lụa, sung sướng khinh bạc những người
khu An Qưới. Tôi đã phải ngăn lại, không cho bắn chiến sĩ, lánh xa những bộ chiến y khi lạc về thành
nữa dù cu cậu rất bực tức. phố như sợ bị dây vào đất bụi sa trường!
Ðây là cái khổ của chúng tôi trong cuộc chiến Chua cay là thế đó! Họ vẫn phè phỡn ăn chơi,
tranh này! Bọn VC mặc đồ thường dân, đi giao cười đùa nhảy nhót như chiến tranh không liên
liên tiếp tế, thậm chí giả dạng cày ruộng chờ quan gì đến họ, đánh giặc là những người lính vô
chúng tôi đi qua hay sơ ý là giựỳt mìn, bắn sẻ, phần phải lo, chết chóc là việc họ phải chịu,... đến
phục kích,... Thành công thì đài "MTGP" và Hà nỗi vài anh phóng viên ngoại quốc khi đi quay
Nội bọn chúng sang sảng nêu cao thành tích "dân phim, viết phóng sự chiến trường đã nói với chúng
quân du lích hạ được bao nhiêu Mỹ Ngụy với cấp tôi “Saigon No War.” Vâng, Saigon không chiến
số nhân". Còn thất bại, bị Quốc Gia bắn hạ thì bọn tranh!
chúng bù-lu bù-loa là "VNCH bắn giết dân lành",
được thêm bọn báo chí trong nước phụ họa và đài,
báo ngoại quốc (nói là trung thực nhưng thực chất
là thiên Cộng) tiếp tay cho Cộng Sản Bắc Việt
xâm lăng, lên án một quân đội tận lực để tự vệ và
giữ nước.
Tôi lại cản:
- Thôi, kệ mẹ nó.
- Nó ăn no đủ để uýnh tụi mình.
Thái A nói dúng nhưng tôi vẫn cố, không tiết
lộ cái lịnh chuyển quân vừa nhận được:
- Kệ, sắp sửa ngưng bắn rồi. Mình lo ăn Tết
(Tết Mậu Thân, 1968) cho vui. Mặc dù một lần Tết Mậu Thân, khi Cộng Sản
Anh Binh I vẫn hậm hực: Bắc Việt xé lịnh ngưng chiến, đơn phương ra lịnh
- Mình thì ngưng bắn, nhưng... tụi nó có tuân xua đám Mặt Trận Miền Nam đem nướng, tấn
hành không? Bao lần rồi! Tin bọn VC thì bán lúa công các thành phố gây nên cảnh chết chóc, máu
giống, có ngày không có gạo ăn. đổ thây phơi với cửa nhà bị đốt phá tan hoang đôi
Anh chàng này tuy là lính nhưng nói một câu bận cách đây không lâu mà hầu như họ đều quên
không sai tí nào. Sau này, không chỉ những người hết; mặc dù có những trận đánh mà chúng tôi phải
lính trở thành tù như tụi tôi mà cả đại đa số người đương đầu cách thành phố khoảng mươi cây số
dân miền Nam đã không có gạo ăn khi miền Nam đường chim bay, tiếng phi pháo vọng về, những
bị bức tử vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngày ánh hỏa châu thả leo loét xé loang lổ màn đêm
đám "Mặt Trận Giải Phóng" cõng lũ Cộng Sản vùng ven đô, họ đã nghe và đã thấy thế mà họ vẫn
miền Bắc xâm lăng chiếm ngự cả miền Nam để dửng dưng như người ngoài thế sự.
đưa đất nước này vào kiếp đời nô lệ cho bọn cướp Lúc đó, đôi lúc chúng tôi nghĩ dại là nếu
ngày chễm chệ làm chủ nhân ông! chúng tôi chết đi, quân đội không còn thì cuộc
Hậm hực gì hậm hực, có tức gì thì tức nhưng sống của những hậu phương đó ra sao, và có bao
là lính nên anh đành lặng thinh nhìn trời cao chênh giờ chợt nghĩ lại một lần sự hy sinh của những
vênh với mây sầu giăng mắc như cảm thông cho người lính Quốc Gia, những chiến sĩ của Việt
một đất nước điêu linh bởi luôn bị họa Bắc xâm, Nam Cộng Hòa, kẻ chết đã yên phần còn những
như thương cảm cho những người lính ngày đêm người sống với thương tích tật nguyền trong kiếp
dấn thân vào lửa đạn, hy sinh thân xác để giữ an thương binh sống lây lất bên lề của xã hội?!
lành cho một hậu phương không kém phần bội bạc Nghĩ là nghĩ, dù buồn là buồn, nhưng bổn
với một lũ trốn lính, chính trị hoạt đầu tìm cách phận của những người lính chiến chúng tôi vẫn
lũng đoạn xã hội, tiếp tay cho giặc lung lạc tinh phải cam chịu gian lao chết chóc để ở hậu phương
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 233